《依韵修睦上人山居十首》拼音译文赏析

  • yùn
    xiū
    shàng
    rén
    shān
    shí
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    xián
    yòng
  • shēng
    shēn
    biàn
    便
    zài
    luàn
    jiān
    liǔ
    xún
    huā
    zuò
    kàn
    lǎo
    zhuàn
    ān
    shì
    shì
  • běn
    lái
    chù
    yǒu
    duō
    bān
    cháng
    lián
    miè
    měng
    néng
    suí
    nuǎn
    xiào
    tóng
    nài
    hán
  • zài
    zhēng
    huì
    péng
    feī
    shàng
    weì
    zhī
    kuān
  • yún
    quán
    cháng
    sōng
    guǎn
    nián
    nián
    liǔ
    yíng
    jìng
    zào
    shū
    zhī
    shí
  • róng
    guàn
    zhēng
    dào
    bàng
    bìng
    shù
    rén
    cóng
    lǎo
    shàng
    xīn
    tái
    xíng
  • ruò
    jiàn
    jìng
    míng
    shì
    xiāo
    yáo
    quán
    ràng
    zhuāng
    shēng
  • yán
    tiān
    dào
    zhōng
    nán
    dìng
    xìn
    rén
    xīn
    jìn
    qīng
    xuān
    shì
    sān
    qiān
    suī
    yǒu
    hèn
  • chéng
    zhōu
    bǎi
    qíng
    bǎi
    yuán
    zhí
    xìng
    cháng
    shí
    shòu
    meí
    weí
    duō
    zhī
    liǎng
    fān
    shēng
  • shì
    tóng
    míng
    zhǔ
    lǎn
    jiāng
    chún
    shé
    pēng
  • lún
    xuān
    miǎn
    qiáo
    xìng
    qíng
    weí
    jiàn
    jiàn
    yáo
    huò
    cóng
    lián
    guì
  • yán
    shēng
    dào
    zài
    dān
    piáo
    qīng
    xián
    sān
    shòu
    寿
    fèn
    忿
    hèn
    hái
    jiè
    cháo
  • hǎo
    xué
    yáo
    mín
    weī
    shùn
    duǎn
    cái
    zhú
    yún
    sháo
  • chūn
    fēng
    chūn
    pín
    wàng
    kōng
    jiāng
    jiào
    sǔn
    shén
    yīng
    yǒu
    lái
    yóu
    chóng
  • liǔ
    qíng
    qiáng
    rén
    hàn
    tíng
    zhě
    xiū
    yán
    shì
    guó
    zhū
    shēng
    wèn
    jīn
  • lài
    shì
    shuǐ
    xiāng
    chū
    jiàn
    mǎn
    hóng
    yàn
    qiě
    xiāng
    qīn
  • sān
    shí
    nián
    lái
    yào
    guān
    chūn
    bīng
    weì
    weí
    nán
    nán
    guó
    tóng
    mái
    jiàn
  • shuí
    xiàng
    dōng
    mén
    biàn
    便
    guà
    guàn
    zǎo
    shì
    rén
    qíng
    feī
    báo
    kān
    shí
    lìng
    tài
    xíng
    hán
  • duō
    cán
    xìng
    zhù
    kuāng
    shān
    xià
    tōu
    lán
    zuò
    kàn
  • wǎn
    lán
    weì
    yīn
    xiāng
    zhé
    xiàng
    duō
    yìng
    weí
    chǐ
    齿
    fén
    jiān
    zhí
    ráo
    tóng
  • yóu
    xué
    yún
    qiū
    shēn
    jūn
    qiáo
    lái
    shān
    mèng
    duàn
    wén
  • xián
    píng
    zhú
    xuān
    yóu
    guò
    chóu
    jiàn
    西
    xūn
  • shì
    shēn
    shān
    xiào
    duǎn
    gōng
    cháng
    jiàn
    qiě
    qīng
    shǐ
    chuī
    míng
    wěn
  • cóng
    dào
    qián
    xián
    zhì
    duō
    g
    t
    gǎn
    duǎn
    fèng
    huáng
    yóu
    jiě
    qiè
    gāo
    luó
  • rén
    shēng
    ruò
    féng
    yáo
    shùn
    biàn
    便
    shì
    cháo
    yóu
    guò
  • tài
    xuán
    tài
    xiǎo
    chuāng
    míng
    xún
    lái
    zuì
    xǐng
    西
    zòng
    féng
    tóu
    bái
  • bīng
    zài
    yǎn
    yìng
    qīng
    hán
    yuán
    duàn
    hòu
    yún
    weí
    kǎn
    宿
    niǎo
    jīng
    shí
    yuè
    mǎn
    tíng
  • jǐng
    xián
    xián
    rén
    jiān
    shì
    céng
    jīng
  • zhuàng
    suī
    tóng
    tóng
    xiàng
    wáng
    wáng
    jiāng
    dōng
    xiāng
    huāng
    qiū
    yuè
  • tǐng
    nián
    nián
    fēng
    nán
    shì
    rén
    yóu
    shí
    dào
    néng
    tōng
  • yín
    jūn
    shí
    shǒu
    shān
    zhōng
    zuò
    fāng
    jiào
    duō
    duān
    zǒng
    shì
    kōng

原文: 生身便在乱离间,遇柳寻花作麽看。老去转谙无是事,
本来何处有多般。长怜蠛蠓能随暖,独笑梧桐不耐寒。
覆载我徒争会得,大鹏飞尚未知宽。
云泉日日长松寺,丝管年年细柳营。静躁殊途知自识,
荣枯一贯亦何争。道傍病树人从老,溪上新苔我独行。
若见净名居士语,逍遥全不让庄生。
莫言天道终难定,须信人心尽自轻。宣室三千虽有恨,
成周八百岂无情。柏缘执性长时瘦,梅为多知两番生。
不是不同明主意,懒将唇舌与齐烹。
不论轩冕及渔樵,性与情违渐渐遥。季子祸从怜富贵,
颜生道在乐箪瓢。清闲自可齐三寿,忿恨还须戒一朝。
好学尧民偎舜日,短裁孤竹理云韶。
春风春雨一何频,望极空江觉损神。莺有来由重入谷,
柳无情绪强依人。汉庭谒者休言事,鲁国诸生莫问津。
赖是水乡樗栎贱,满炉红焰且相亲。
三十年来要自观,履春冰恐未为难。自于南国同埋剑,
谁向东门便挂冠。早是人情飞絮薄,可堪时令太行寒。
多惭幸住匡山下,偷得秾岚坐卧看。
畹兰未必因香折,湖象多应为齿焚。兼济直饶同巨楫,
自由何似学孤云。秋深栎菌樵来得,木末山鼯梦断闻。
闲凭竹轩游子过,替他愁见日西曛。
何事深山啸复歌,短弓长剑不如他。且图青史垂名稳,
从道前贤自滞多。gt鷃敢辞栖短棘,凤凰犹解怯高罗。
人生若得逢尧舜,便是巢由亦易过。
太玄太易小窗明,古义寻来醉复醒。西伯纵逢头已白,
步兵如在眼应青。寒猿断后云为槛,宿鸟惊时月满庭。
此景得闲闲去得,人间无事不曾经。
壮气虽同德不同,项王何似王江东。乡歌寂寂荒丘月,
渔艇年年古渡风。难世斯人犹不达,此时吾道岂能通。
吟君十首山中作,方觉多端总是空。



李咸用简介: 唐朝诗人,作者信息正在完善中!