《吴姬十首》拼音译文赏析

  • shí
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    xuē
    néng
  • suǒ
    chóng
    mén
    zhòu
    jiān
    yǎn
    jiāo
    shòu
    yán
    yán
  • piān
    lián
    bàng
    rén
    xiào
    chūn
    luó
    děng
    shān
  • lóng
    shè
    xūn
    duō
    xiāng
    yīn
    jīng
    hán
    shí
    hǎo
    fēng
    guāng
  • rén
    huà
    tiān
    shēng
    tài
    zhěn
    shī
    zhū
    宿
    zhuāng
  • chūn
    lín
    tòu
    zhī
    jiān
    dòng
    shǒu
    zhōng
    chuī
  • tiān
    yīn
    jūn
    wáng
    zhào
    zhù
    qīng
    é
    zuò
    xiǎo
    shī
  • tián
    chóng
    shèng
    xiù
    jié
    shēn
    zhāo
    yáng
    chū
    xìng
    tóng
    xīn
  • jūn
    zhī
    ēn
    duō
    shào
    míng
    xuān
    jiào
    fàng
    yīn
  • tuì
    退
    hóng
    xiāng
    hàn
    shī
    湿
    qīng
    shā
    gāo
    juàn
    wén
    chú
    xié
  • jiāo
    leì
    bàn
    chuī
    zhū
    hèn
    jūn
    zhé
    hòu
    tíng
    huā
  • shàng
    jìn
    dài
    zhū
    bié
    tiān
    lóng
    nǎo
    luó
  • nián
    lái
    xiāng
    zhōng
    bàn
    shā
    jìn
    chūn
    cán
    shuì
  • huà
    zhú
    shāo
    lán
    nuǎn
    diàn
    殿
    weí
    shēn
    xià
    yín
  • kaī
    mén
    zuò
    qīn
    chén
    sàn
    shì
    míng
    cháo
    xiàng
    西
  • lóu
    tái
    chóng
    dié
    mǎn
    tiān
    yún
    yīn
    yīn
    míng
    tuó
    shì
    shàng
    wén
  • yáng
    huā
    chū
    xuě
    ér
    xián
    guǎn
    nòng
    cān
    jūn
  • guàn
    jiǎn
    huáng
    xiāo
    peì
    luó
    báo
    shī
    qiān
    fěn
    huà
    qīng
    é
  • yīn
    jiāng
    shǒu
    kuā
    xiān
    qiǎo
    cóng
    jiāo
    fáng
    chǒ
    gēng
    duō
  • shēn
    shì
    sān
    qiān
    míng
    neì
    jiā
    cóng
    fēn
    míng
  • róng
    diàn
    殿
    shàng
    zhōng
    yuán
    shuǐ
    paī
    yín
    tái
    nòng
    huà
    shēng

原文: 夜锁重门昼亦监,眼波娇利瘦岩岩。
偏怜不怕傍人笑,自把春罗等舞衫。
龙麝薰多骨亦香,因经寒食好风光。
何人画得天生态,枕破施朱隔宿妆。
滴滴春霖透荔枝,笔题笺动手中垂。
天阴不得君王召,嚬著青蛾作小诗。
钿合重盛绣结深,昭阳初幸赐同心。
君知一夜恩多少,明日宣教放德音。
退红香汗湿轻纱,高卷蚊厨独卧斜。
娇泪半垂珠不破,恨君瞋折后庭花。
取次衣裳尽带珠,别添龙脑裛罗襦。
年来寄与乡中伴,杀尽春蚕税亦无。
画烛烧兰暖复迷,殿帏深密下银泥。
开门欲作侵晨散,已是明朝日向西。
楼台重叠满天云,殷殷鸣鼍世上闻。
此日杨花初似雪,女儿弦管弄参军。
冠剪黄绡帔紫罗,薄施铅粉画青娥。
因将素手夸纤巧,从此椒房宠更多。
身是三千第一名,内家丛里独分明。
芙蓉殿上中元日,水拍银台弄化生。



薛能简介: 薛能(817?-880?)是晚唐时期著名的诗人。据《郡斋读书志》、《唐诗纪事》、《唐诗品汇》、《唐才子传》等文献记载,薛能字太拙,出生于汾州(今山西汾阳一带),生卒年份分别为817年和880年左右。他仕宦显达,曾官至工部尚书。当时人们称他“诗古赋纵横,令人畏后生”,可见其在当时文坛的地位。 晚唐时期,诗歌风行一时,薛能的诗作多寄送赠答、游历登临之作,此外他还与许多著名诗人唱和写作。薛能的诗作以清新自然、含蓄隽永见长,集古典与时代精神于一身。他诗句优美,充满哲理,对于当时的文学发展产生了积极的影响。虽然薛能的出生和死亡时间不确定,但是他作为晚唐时期杰出的诗人,对于中国诗歌发展的历史产生了重要的贡献。