《听蜀道士琴歌》拼音译文赏析

  • tīng
    shǔ
    dào
    shì
    qín
  • [
    táng
    ]
    xuān
  • zhì
    dào
    jiàn
    zhèng
    shēng
    nán
    wén
    féng
    bào
    绿
  • 西
    bié
    é
    meí
    fēng
    dǐng
    yún
    chū
    pái
    miàn
    niè
    qīng
    xiǎng
    zhì
    zhū
    míng
    shàng
  • huī
    zhuǎ
    huà
    xián
    cāng
    liè
    bèng
    suì
    quán
    fèn
    shēng
    gāo
    yuàn
    shēng
  • yuán
    jiào
    tiān
    liǎng
    feī
    jué
    cháo
    feī
    shuāng
    shǔ
    beī
  • chuī
    shén
    feī
    xiāo
    qiān
    xīn
    líng
    qiū
    shuǐ
    yǒu
    zhú
    tài
    lái
  • xié
    yín
    dàng
    zhēn
    xīn
    kaī
    xiào
    weí
    zhōng
    weí
    chén
    yán
    néng
    jiào
    rén
  • qián
    nòng
    xiào
    hòu
    nòng
    shū
    cǎn
    feī
    dōng
    chūn
    cóng
    cháo
    zhì
    tīng
  • xiāng
    jiāng
    zhí
    shuō
    yíng
    zhōu
    宿
    gēng
    shēn
    dàn
    beì
    dēng
    chuāng
    xuě
    xiāo
    xiāo
    hán
    zhú
  • rén
    jiān
    zhí
    xiān
    zōng
    bié
    duō
    yìng
    zài
    féng
    bào
    qín
    què
    shàng
    yíng
    zhōu
  • piàn
    bái
    yún
    qiān
    wàn
    fēng

原文: 至道不可见,正声难得闻。忽逢羽客抱绿绮,
西别峨嵋峰顶云。初排□面蹑轻响,似掷细珠鸣玉上。
忽挥素爪画七弦,苍崖劈裂迸碎泉。愤声高,怨声咽,
屈原叫天两妃绝。朝雉飞,双鹤离,属玉夜啼独鹜悲。
吹我神飞碧霄里,牵我心灵入秋水。有如驱逐太古来,
邪淫辟荡贞心开。孝为子,忠为臣,不独语言能教人。
前弄啸,后弄嚬,一舒一惨非冬春。从朝至暮听不足,
相将直说瀛洲宿。更深弹罢背孤灯,窗雪萧萧打寒竹。
人间岂合值仙踪,此别多应不再逢。抱琴却上瀛洲去,
一片白云千万峰。



李宣古简介: 唐朝诗人,作者信息正在完善中!