《题朱庆馀闲居四首》拼音译文赏析

  • zhū
    qìng
    xián
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    móu
    róng
  • xiāo
    zàng
    xiū
    chù
    qín
    shū
    huà
    bái
    dīng
    mén
    wài
    yuǎn
    yǎn
    qián
  • chǔ
    chǔ
    lín
    xuān
    zhú
    qīng
    qīng
    yìng
    shuǐ
    dào
    rén
    néng
    jìng
    zhū
    shì
    jìn
    qīng
  • jìn
    héng
    mén
    cāng
    tái
    jìng
    xīn
    xīn
    feī
    yàn
    jìng
    dào
    yōu
    pín
  • bái
    xuán
    chén
    qīng
    zūn
    rén
    jìn
    lái
    shū
    lǎn
    shèn
    shī
    zhài
    hòu
    yín
    shēn
  • xián
    yōu
    chù
    xiāo
    rán
    cǎo
    tōng
    yuán
    liàng
    zhái
    mén
    duì
    yún
  • àn
    jiàn
    xīn
    yóu
    zhuàng
    qín
    shū
    yǒu
    huáng
    jīn
    sàn
    jìn
    shōu
    hóu
    shū
  • liáo
    huāng
    guǎn
    xià
    tóu
    lǎo
    weí
    cǎo
    níng
    chén
    shū
    shēng
    chū
    dǒng
    weí
  • xián
    yún
    cháng
    zuò
    bàn
    guī
    xiāng
    suí
    cái
    báo
    zhī
    yòng
    ān
    pín
    weī

原文: 潇洒藏修处,琴书与画图。白丁门外远,俗子眼前无。
楚楚临轩竹,青青映水蒲。道人能爱静,诸事近清枯。
尽日衡门闭,苍苔一径新。客心非厌静,悟道不忧贫。
白屋悬尘榻,清樽忆故人。近来疏懒甚,诗债后吟身。
闲客幽栖处,潇然一草庐。路通元亮宅,门对子云居。
按剑心犹壮,琴书乐有馀。黄金都散尽,收得邺侯书。
寂寥荒馆下,投老欲何为。草色凝陈榻,书声出董帷。
闲云长作伴,归鹤独相随。才薄知无用,安贫不自危。



牟融简介: 唐朝诗人,作者信息正在完善中!