《拟古三首》拼音译文赏析

  • sān
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    yàn
  • yáo
    yān
    屿
    hóng
    鸿
    shuāng
    yǐng
    dàn
    tóng
    jiāo
    hàn
    shā
    yuè
    míng
    nòng
    jiāng
    fēng
  • v
    K
    ruò
    mào
    fāng
    jūn
    cóng
    yuǎn
    róng
    yún
    shēng
    yīn
    hǎi
    huā
    luò
    chūn
    tán
    kōng
  • hóng
    leì
    yǎn
    zhù
    jǐn
    qīn
    luó
    xūn
    lóng
    shāng
    qióng
    cǎo
    绿
    qiān
    fěn
    hóng
  • liè
    shuāng
    yàn
    weí
    xiàng
    liáo
    dōng
  • shū
    sān
    shí
    zài
    chí
    zhōu
    liù
    jīng
    gān
    shí
    zhǔ
    zhōng
    xiàn
    tíng
  • cháo
    fèng
    xiū
    pàn
    cóng
    róng
    qún
    yīng
    shù
    shēn
    jiàn
    bǐng
    zuò
    chéng
    míng
  • xiè
    shǔ
    xiāng
    tián
    liáo
    fēn
    zòng
    héng
    xiū
    huàn
    shí
    rào
    píng
  • huā
    beǐ
    zhǎo
    guì
    shù
    jiāo
    西
    róng
    shù
    liǎng
    yuān
    yāng
    hán
    chūn
    xiàng
    míng
  • jiǎo
    jié
    luó
    yàn
    biàn
    便
    juān
    guǎn
    qīng
    rǎo
    rǎo
    tiān
    jiān
    chū
    chù
    yǒu
    qíng
  • yán
    shí
    xià
    gǎo
    xián
    shēng
  • tuí
    guāng
    yān
    guǐ
    shì
    shuǐ
    yǒu
    xùn
    liú
    绿
    tái
    fēn
    xiē
    hóng
    yán
    zài
    qiú
  • xiào
    dāng
    chūn
    lìng
    zhuàng
    zhì
    qiū
    ruò
    nián
    shì
    guān
    mén
    huō
    gōu
  • dōng
    chéng
    wǎn
    luán
    nán
    tóu
    huā
    jiāo
    绿
    shuǐ
    yáng
    nuǎn
    qīng
    lóu
  • zhōng
    yǒu
    luó
    rén
    lián
    míng
    chóu
    huà
    píng
    rào
    jīn
    zhū
    lián
    xuán
    gōu
  • xiān
    zhǐ
    diào
    bǎo
    qín
    líng
    líng
    qiě
    róu
    zèng
    jūn
    yuān
    yāng
    dài
    yīn
    qiú
  • chuāng
    xiǎo
    yín
    zuò
    guī
    bǐng
    zhú
    yóu
    zuò
    beǐ
    mén
    duō
    duō
    huái
    怀
    bǎi
    yōu

原文: 遥裔烟屿鸿,双影旦夕同。交翰倚沙月,和鸣弄江风。
vK若茂芳序,君子从远戎。云生阴海没,花落春潭空。
红泪掩促柱,锦衾罗薰笼。自伤琼草绿,讵惜铅粉红。
裂帛附双燕,为予向辽东。
读书三十载,驰骛周六经。儒衣干时主,忠策献阙廷。
一朝奉休盼,从容厕群英。束身趋建礼,秉笔坐承明。
廨署相填噎,僚吏纷纵横。五日休浣时,屠苏绕玉屏。
橘花覆北沼,桂树交西荣。树栖两鸳鸯,含春向我鸣。
皎洁绮罗艳,便娟丝管清。扰扰天地间,出处各有情。
何必岩石下,枯槁闲此生。
颓光无淹晷,逝水有迅流。绿苔纷易歇,红颜不再求。
歌笑当及春,无令壮志秋。弱年仕关辅,簃门豁御沟。
敷愉东城际,婉娈南陌头。荷花娇绿水,杨叶暖青楼。
中有绮罗人,可怜名莫愁。画屏绕金膝,珠帘悬玉钩。
纤指调宝琴,泠泠哀且柔。赠君鸳鸯带,因以鹔鹴裘。
窗晓吟日坐,闺夕秉烛游。无作北门客,咄咄怀百忧。



徐彦伯简介: 徐彦伯,名洪,以字行,出生于唐朝时期,他的籍贯是兖州瑕丘人。彦伯年幼时就展现了卓越的文学天赋,七岁即能写出优秀的文章。后来他考取进士,成绩在对策考试中名列前茅。 徐彦伯曾任永寿尉和蒲州司兵参军,工作表现出色,备受上级领导的赏识和相信。当时,司户韦暠擅长判别案件,司士李亘则是书法高手,而徐彦伯在文辞方面也展现出了过人的才华,被赞誉为“河东三绝”。 由于他的才华和能力突出,徐彦伯先后被提拔为给事中,并预修《三教珠英》等重要书籍。后来他被宗正卿选中,出任齐州刺史一职,并迁任蒲州,不久后又被擢升为修文馆学士、工部侍郎等官职。直至去世前,徐彦伯还曾担任太子宾客一职。 徐彦伯逝世于公元714年,其具体出生时间不详。总体来说,他是一位才华横溢、政绩卓著的文学家和官员,在唐朝历史上有着重要地位。