《赠李长史歌》拼音译文赏析

  • zèng
    cháng
    shǐ
  • [
    táng
    ]
    róng
  • weī
    lán
    tán
    cuì
    niǎo
    hóng
    piāo
    yīng
    cháng
    tíng
    chuàng
    bié
  • zuò
    zhōng
    chuī
    shuāng
    rǎng
    qīng
    xiù
    dāng
    gāo
    xuān
    hán
    shāng
    líng
    feī
    yān
  • chū
    bǎi
    chǐ
    jiǔ
    yuè
    luò
    xiāng
    diān
    yòu
    jiāo
    rén
    weí
  • bèng
    leì
    chéng
    zhū
    pán
    xiè
    shān
    suì
    zhèn
    zhōng
    jīn
    láng
    dāng
    hàn
    guī
    shān
    xià
  • kēng
    hōng
    jiē
    diào
    chū
    jīng
    rén
    yōu
    shēng
    hái
    gǎn
    shén
    fèng
    jiāng
    chú
    jiào
    shān
    yuè
  • xuán
    sāng
    jiāng
    chūn
    juē
    cháng
    shǐ
    chū
    rén
    zhí
    jiān
    nán
  • zhōng
    cháng
    chéng
    píng
    kěn
    jiāng
    weí
    xián
    rén
    chuī
    shì
    dōng
    chéng
    shè
    chù
  • yìng
    nán
    yuàn
    dǒu
    shí
    bái
    yīng
    táo
    shú
    meǐ
    xiān
    shǎng
    hóng
    sháo
    yào
    kaī
    cháng
    yǒu
    shī
  • mài
    zhū
    céng
    beì
    huáng
    wèn
    xūn
    xiāng
    jiǎ
    gōng
    zhī
    jīn
    lái
    liú
    luò
  • jiāng
    nán
    jiāng
    beǐ
    jiǔ
    hán
    shǔ
    cuì
    huá
    yóu
    zài
    tuó
    quán
    zhōng
    liáng
    zhōu
    leì
  • cháng
    shǐ
    cháng
    shǐ
    tīng
    cóng
    lái
    jué
    duō
    shī
    suǒ
    luó
    jūn
    zèng
    jūn
    liǎng
    shǒu
    shī
  • bàn
    shì
    beī
    jūn
    bàn
    beī

原文: 危栏压溪溪澹碧,翠袅红飘莺寂寂。此日长亭怆别离,
座中忽遇吹芦客。双攘轻袖当高轩,含商吐羽凌非烟。
初疑一百尺瀑布,八九月落香炉巅。又似鲛人为客罢,
迸泪成珠玉盘泻。碧珊瑚碎震泽中,金锒铛撼龟山下。
铿訇揭调初惊人,幽咽细声还感神。紫凤将雏叫山月,
玄兔丧子啼江春。咨嗟长史出人艺,如何值此艰难际。
可中长似承平基,肯将此为闲人吹。不是东城射雉处,
即应南苑斗鸡时。白樱桃熟每先赏,红芍药开长有诗。
卖珠曾被武皇问,薰香不怕贾公知。今来流落一何苦,
江南江北九寒暑。翠华犹在橐泉中,一曲梁州泪如雨。
长史长史听我语,从来艺绝多失所。罗君赠君两首诗,
半是悲君半自悲。



吴融简介: 吴融是唐代诗人,字子华,出生于唐宣宗大中四年(850),越州山阴(今浙江绍兴)人,享年五十四岁,卒于唐昭宗天复三年(903)。他生活在一个混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。