《赴阙次留献荆南成相公三十韵》拼音译文赏析

  • liú
    xiàn
    jīng
    nán
    chéng
    xiāng
    gōng
    sān
    shí
    yùn
  • [
    táng
    ]
    róng
  • fēn
    kǔn
    jiān
    wén
    chí
    héng
    yǒu
    gōng
    jīng
    nán
    zhī
    hǎi
    neì
    gēng
    shuí
    tóng
  • fēng
    xiù
    dāng
    tiān
    è
    xióng
    yún
    shēng
    yuè
    liù
    jūn
    gōng
  • líng
    qiū
    xīn
    yuán
    jiàn
    kōng
    shén
    qīng
    cān
    hàng
    xiè
    yǐn
    hóng
  • lín
    shì
    chéng
    quán
    shēn
    zhàng
    zhì
    zhōng
    jiě
    ān
    guǎng
    广
    zhǔ
    xiào
    zāng
    hóng
  • wǎng
    féng
    duō
    nán
    lái
    róng
    zhuō
    yún
    mèng
    huǒ
    yāo
    gōng
  • chǎn
    lóu
    tái
    gòu
    lián
    jiāng
    dié
    lóng
    píng
    zhǎng
    shàng
    yǒng
    chū
    zhōng
  • shì
    láo
    rén
    níng
    yīn
    guǐ
    gōng
    běn
    sān
    zài
    jīn
    wàn
    jiā
    tōng
  • huà
    héng
    qīng
    què
    weī
    qiáng
    liè
    cǎi
    hóng
    feī
    xiá
    xiù
    sòng
    tíng
    fēng
  • chǎng
    guǎng
    广
    pán
    qiú
    chí
    xián
    yǐn
    diào
    xián
    jīn
    jiàn
    xuě
    shuāng
    róng
  • jiǔ
    mǎn
    liáng
    chén
    dòng
    cán
    lòu
    zhōng
    jiǎn
    cháng
    tán
    jìng
    guì
    jué
    shì
    qióng
    chóng
  • weí
    yào
    chén
    chéng
    xiǎn
    qiú
    lóng
    gān
    táng
    míng
    shù
    xìng
    feī
    féng
  • niàn
    weí
    qiān
    fāng
    xié
    shàng
    gōng
    tòng
    zhī
    zāo
    zhǐ
    pín
    tàn
    weǐ
    piāo
    péng
  • jiè
    zhái
    zhū
    máo
    绿
    fēn
    zhǐ
    hóng
    zhī
    cán
    yàn
    guǎn
    shèng
    níng
    jiào
    ruǎn
    qióng
  • huàn
    hàn
    zhān
    míng
    zhǔ
    cāng
    làng
    bié
    diào
    wēng
    céng
    yōu
    sài
    guī
    zhú
    biān
    hóng
    鸿
  • gǎn
    shēn
    hǎi
    xián
    ēn
    chóng
    sōng
    xíng
    xíng
    liǔ
    mén
    huí
    shǒu
    xià
    dōng

原文: 分阃兼文德,持衡有武功。荆南知独去,海内更谁同。
拔地孤峰秀,当天一鹗雄。云生五色笔,月吐六钧弓。
骨格凌秋耸,心源见底空。神清餐沆瀣,气逸饮洪濛。
临事成奇策,全身仗至忠。解鞍欺李广,煮弩笑臧洪。
往昔逢多难,来兹故统戎。卓旗云梦泽,扑火细腰宫。
铲土楼台构,连江雉堞笼。似平铺掌上,疑涌出壶中。
岂是劳人力,宁因役鬼工。本遗三户在,今匝万家通。
画舸横青雀,危樯列彩虹。席飞巫峡雨,袖拂宋亭风。
场广盘球子,池闲引钓筒。礼贤金璧贱,煦物雪霜融。
酒满梁尘动,棋残漏滴终。俭常资澹静,贵绝恃穹崇。
唯要臣诚显,那求帝渥隆。甘棠名异奭,大树姓非冯。
自念为迁客,方谐谒上公。痛知遭止棘,频叹委飘蓬。
借宅诛茅绿,分囷指粟红。只惭燕馆盛,宁觉阮途穷。
涣汗沾明主,沧浪别钓翁。去曾忧塞马,归欲逐边鸿。
积感深于海,衔恩重极嵩。行行柳门路,回首下离东。



吴融简介: 吴融是唐代诗人,字子华,出生于唐宣宗大中四年(850),越州山阴(今浙江绍兴)人,享年五十四岁,卒于唐昭宗天复三年(903)。他生活在一个混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。