《和严谏议萧山庙十韵(旧说常闻箫管之声因而得名次韵)》拼音译文赏析

  • yán
    jiàn
    xiāo
    shān
    miào
    shí
    yùn
    jiù
    shuō
    cháng
    wén
    xiāo
    guǎn
    zhī
    shēng
    yīn
    ér
    míng
    yùn
  • [
    táng
    ]
    róng
  • guó
    zhān
    miào
    yún
    sháo
    yǎng
    jiù
    míng
    lián
    zhàng
    yǐng
    qiān
    rèn
    luò
    quán
    shēng
  • lǎo
    xún
    weī
    dòng
    qiū
    shé
    shù
    huà
    yíng
    cháng
    shuì
    jià
    suì
    jiǎn
    jué
    fēng
    shèng
  • suī
    nán
    zhāo
    zhāo
    běn
    zhì
    píng
    zhī
    qiān
    yǒu
    lái
    bīng
  • meǐ
    shùn
    zuò
    yáo
    quǎn
    zhèng
    níng
    jìn
    jiān
    wén
    shùn
    dòng
    gǎn
    yuàn
    zhēng
  • chū
    tiān
    fēng
    xiū
    hǎi
    qīng
    feì
    cháng
    chù
    shuō
    weí
    cōng
    míng

原文: 泽国瞻遗庙,云韶仰旧名。一隅连障影,千仞落泉声。
老狖寻危栋,秋蛇束画楹。路长资税驾,岁俭绝丰盛。
默默虽难测,昭昭本至平。岂知迁去客,自有复来兵。
美舜歌徒作,欺尧犬正狞。近兼闻顺动,敢复怨徂征。
日出天须霁,风休海自清。肺肠无处说,一为启聪明。



吴融简介: 吴融是唐代诗人,字子华,出生于唐宣宗大中四年(850),越州山阴(今浙江绍兴)人,享年五十四岁,卒于唐昭宗天复三年(903)。他生活在一个混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。