《赋雪》拼音译文赏析

  • xuě
  • [
    táng
    ]
    róng
  • yīn
    fēng
    píng
    míng
    hào
    jiāo
    weì
    zhī
    róng
    jié
    pàn
    weí
    jiàn
    hún
    máng
    bāo
  • zàng
    xíng
    lín
    nán
    chū
    shù
    shāo
    yìng
    fēng
    shòu
    xué
    xiǎn
    duò
    qín
    cháo
  • yǐng
    dēng
    huí
    zhào
    shēng
    fán
    zhú
    sòng
    qiāo
    wán
    ràng
    diǎn
    cān
    chèng
    yún
    chāo
  • jié
    dòng
    fáng
    yuè
    nián
    shā
    feì
    pǎo
    hán
    nuǎn
    lài
    biān
    máo
  • yuǎn
    fēn
    shān
    dié
    shī
    ào
    lán
    gān
    gāo
    bǎi
    chǐ
    xīn
    ruò
    weí
    pāo

原文: 一夜阴风度,平明颢气交。未知融结判,唯见混茫包。
路莫藏行迹,林难出树梢。气应封兽穴,险必堕禽巢。
影密灯回照,声繁竹送敲。玩宜苏让点,餐称蜜匀抄。
结冻防鱼跃,黏沙费马跑。炉寒资爇荻,屋暖赖编茅。
远不分山叠,低宜失地坳。阑干高百尺,新霁若为抛。



吴融简介: 吴融是唐代诗人,字子华,出生于唐宣宗大中四年(850),越州山阴(今浙江绍兴)人,享年五十四岁,卒于唐昭宗天复三年(903)。他生活在一个混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。