《山居即事四首》拼音译文赏析

  • shān
    shì
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    róng
  • guì
    shù
    qiū
    lái
    fēng
    mǎn
    zhī
    yán
    guī
    miǎn
    guaī
  • rén
    jìn
    xiàng
    chán
    gōng
    zhé
    pān
    tiáo
    shuí
  • ào
    nán
    chuāng
    qiě
    cǎi
    qiáo
    gān
    sōng
    meǐ
    dài
    shī
    湿
    yún
    shāo
  • páo
    chú
    què
    cháng
    jiān
    weì
    sān
    xiù
    zhī
    gēn
    miáo
  • wàn
    shì
    rán
    zhī
    yǒu
    xiǎo
    xuān
    gāo
    jìng
    diàn
    liáng
    shí
  • lán
    shān
    bàn
    weī
    zuì
    huā
    luò
    zhōng
    tíng
    shù
    yǐng
  • lín
    chéng
    cūn
    shuǐ
    yún
    chóng
    yǎn
    shí
    mén
  • yòng
    shēn
    qiú
    qín
    jiā
    biàn
    便
    shì
    líng
    yuán

原文: 桂树秋来风满枝,碧岩归日免乖期。
故人尽向蟾宫折,独我攀条欲寄谁。
不傲南窗且采樵,干松每带湿云烧。
庖厨却得长兼味,三秀芝根五朮苗。
万事翛然只有棋,小轩高净簟凉时。
阑珊半局和微醉,花落中庭树影移。
无邻无里不成村,水曲云重掩石门。
何用深求避秦客,吾家便是武陵源。



吴融简介: 吴融是唐代诗人,字子华,出生于唐宣宗大中四年(850),越州山阴(今浙江绍兴)人,享年五十四岁,卒于唐昭宗天复三年(903)。他生活在一个混乱、矛盾、黑暗的时代,他死后三年,大唐帝国也就走入历史了,因此,吴融可以说是整个大唐帝国走向灭亡的见证者之一。