《江湖散人歌》拼音译文赏析

  • jiāng
    sàn
    rén
  • [
    táng
    ]
    guī
    méng
  • jiāng
    sàn
    rén
    tiān
    duǎn
    sāo
    lái
    péng
    bàn
    chuī
    shǒu
    huáng
    hán
    jiǎn
  • kǒu
    sòng
    tài
    cāng
    làng
    yún
    tài
    wàn
    wàn
    mín
    xìng
    shèn
    fēng
  • zhǐ
    qín
    shòu
    gòu
    jià
    zòng
    héng
    zhī
    yīn
    ér
    chèng
    yuē
    yǒu
    cháo
    shì
  • mín
    gòng
    jìng
    guì
    jūn
    shī
    dāng
    shí
    zhī
    xiào
    què
    beì
    shì
    yǒu
    chén
    zūn
    beī
  • duān
    hòu
    shèng
    chuān
    穿
    záo
    pài
    qián
    dǎo
    qiān
    liú
    suí
    duō
    fāng
    nǎo
    luàn
    yuán
  • shǐ
    使
    wén
    shēng
    jiān
    shèng
    rén
    shì
    zhuàn
    xiāo
    hào
    shàng
    yǒu
    zhě
  • fēng
    kùn
    shì
    fán
    bǎi
    jiē
    néng
    shī
    shū
    guì
    tuō
  • zhǐ
    shī
    jiǎn
    chán
    rén
    jiān
    suǒ
    weì
    hǎo
    nán
    jiàn
    liú
    meí
  • yán
    zhēn
    gài
    fǎn
    zhèng
    zhí
    weí
    kuáng
    chī
    suǒ
    tóu
    sàn
  • sàn
    biàn
    é
    weī
    suǒ
    yāo
    sàn
    sàn
    xíng
    sàn
    rèn
    zhī
    shì
  • zuò
    sàn
    cóng
    qīng
    sàn
    kōng
    yìng
    xiào
    sàn
    chūn
    yún
    sàn
    dān
    biàn
    便
  • shí
    sàn
    suān
    xián
    shū
    sàn
    hún
    zhēn
    cǎo
    jiǔ
    sàn
    gān
    chún
    sàn
    shì
    xié
    zhí
  • shù
    sàn
    xíng
    cān
    chà
    sàn
    wàng
    zān
    qín
    sàn
    lóng
    chí
    wài
    sàn
  • zhōng
    xīn
    sàn
    gòng
    zhū
    hóu
    fēn
    tiān
    zhuān
    huáng
  • jìng
    shǒu
    sāng
    zhè
    luàn
    táo
    ér
    jīn
    biāo
    beì
    dài
    weì
    cháng
    shí
  • bái
    rèn
    shā
    qióng
    shēng
    weí
    huò
    wén
    fán
    jiāng
    ēn
    háo
    lìng
    tiě
    fēng
    chí
  • jūn
    nián
    xiǎo
    chéng
    xiāng
    shào
    dāng
    zhóu
    qǐng
    jīng
    shén
    fēng
    chū
    lín
    zhàng
  • huì
    huà
    yuè
    pán
    lóng
    chī
    tài
    zōng
    shèn
    láo
    xiǎo
    chǒu
    beì
    pàn
    dāng
    jiān
  • jìn
    jūn
    jìn
    zōng
    zhì
    è
    guó
    zhēng
    xióng
    rán
    duàn
    jiǎn
    xiōng
  • zhào
    jìn
    yǒng
    chí
    jūn
    huī
    fāng
    zeí
    leǐ
    yóu
    zhàn
    zhě
    bào
    shēng
    hán
  • guī
    lái
    zhé
    chú
    gòu
    qián
    chí
    xìng
    shī
    shí
    wàn
    feì
  • qiān
    jīn
    zhī
    zhī
    jīn
    kǒu
    qiě
    liǎn
    xiá
    shǒu
  • jūn
    huāng
    bài
    shù
    zài
    fāng
    chēng
    tuí
    .
    bīng
    shuāng
    fǎn
    zhǎng
  • bái
    miàn
    zhū
    láng
    shū
    zhī
    jiāng
    sàn
    rén
    beī
    dào
    yōu
    yōu
    xìng
    huáng
    ào
  • guān
    jiā
    weì
    huó
    cāng
    shēng
    bài
    jiāng
    sàn
    rén
    háo

原文: 江湖散人天骨奇,短发搔来蓬半垂。手提孤篁曳寒茧,
口诵太古沧浪词。词云太古万万古,民性甚野无风期。
夜栖止与禽兽杂,独自构架纵横枝。因而称曰有巢氏,
民共敬贵如君师。当时只效乌鹊辈,岂是有意陈尊卑。
无端后圣穿凿破,一派前导千流随。多方恼乱元气死,
日使文字生奸欺。圣人事业转销耗,尚有渔者存熙熙。
风波不独困一士,凡百器具皆能施。罛疏沪腐鲈鳜脱,
止失检驭无谗疵。人间所谓好男子,我见妇女留须眉。
奴颜婢膝真乞丐,反以正直为狂痴。所以头欲散,
不散弁峨巍。所以腰欲散,不散珮陆离。行散任之适,
坐散从倾欹;语散空谷应,笑散春云披;衣散单复便,
食散酸咸宜;书散浑真草,酒散甘醇醨;屋散势斜直,
树散行参差;客散忘簪屦,禽散虚笼池。物外一以散,
中心散何疑?不共诸侯分邑里,不与天子专隍陴。
静则守桑柘,乱则逃妻儿。金镳贝带未尝识,
白刃杀我穷生为。或闻蕃将负恩泽,号令铁马如风驰。
大君年小丞相少,当轴自请都旌旗。神锋悉出羽林仗,
缋画日月蟠龙螭。太宗基业甚牢固,小丑背叛当歼夷。
禁军近自肃宗置,抑遏辅国争雄雌。必然大段剪凶逆,
须召劲勇持军麾。四方贼垒犹占地,死者暴骨生寒饥。
归来辄拟荷锄笠,诟吏已责租钱迟。兴师十万一日费,
不啻千金何以支。只今利口且箕敛,何暇俯首哀惸嫠。
均荒补败岂无术,布在方册撑颓隵.冰霜襦袴易反掌。
白面诸郎殊不知。江湖散人悲古道,悠悠幸寄羲皇傲。
官家未议活苍生,拜赐江湖散人号。



陆龟蒙简介: 陆龟蒙(?~公元881年),唐代农学家、文学家,字鲁望,别号天随子、江湖散人、甫里先生,江苏吴县人。曾任湖州、苏州刺史幕僚,后隐居松江甫里,编著有《甫里先生文集》等。他的小品文主要收在《笠泽丛书》中,现实针对性强,议论也颇精切,如《野庙碑》、《记稻鼠》等。陆龟蒙与皮日休交友,世称“皮陆”,诗以写景咏物为多,有《赠陆龟蒙》、《陆龟蒙病中作》等。他的诗文见于《全唐诗》、《新唐书》等。