《茶山贡焙歌》拼音译文赏析

  • chá
    shān
    gòng
    beì
  • [
    táng
    ]
    yǐng
  • shǐ
    使
    jūn
    qíng
    zài
    jīn
    tái
    jià
    chūn
    fēng
    sān
    yuè
    gòng
    chá
    shí
  • jìn
    zhú
    hóng
    jīng
    dào
    shān
    beì
    zhōng
    qīng
    xiǎo
    zhū
    mén
    kaī
    kuāng
    xiāng
    jiàn
    jiàn
    xīn
    lái
  • líng
    yān
    chù
    lòu
    tíng
    tàn
    guān
    jiā
    yìn
    lián
    tiē
    cuī
    cháo
    shuí
    xìng
  • xuān
    tián
    jìng
    yíng
    shí
    xiǎng
    hái
    chéng
    duī
    zhēng
    zhī
    zhī
    xiāng
    shèng
    meí
  • yán
    gāo
    jià
    dòng
    hōng
    leí
    chá
    chéng
    bài
    biǎo
    gòng
    tiān
    wàn
    rén
    zhēng
    dàn
    chūn
    shān
    cuī
  • 驿
    biān
    shēng
    liú
    diàn
    bàn
    shuí
    jiàn
    shí
    wáng
    chéng
    qiān
  • dào
    shí
    qīng
    míng
    yàn
    jūn
    weì
    jiàn
    jūn
    jiàn
    guān
    jiàn
    yóu
    wén
  • jiǔ
    chóng
    chéng
    suī
    shí
    tiān
    cháng
    fēn
    fēn
    shǐ
    使
    jūn
    yōu
    mín
    cǎn
    róng
  • jiù
    beì
    cháng
    chá
    zuò
    zhū
    huí
    dào
    kǒu
    chóng
    juē
    nèn
    绿
    xiān
    fāng
    chū
  • shān
    zhōng
    yǒu
    jiǔ
    yǒu
    yíng
    fáng
    jiē
    xiān
    jiā
    xiān
    jiā
    shí
    duì
    jiǔ
    bǎi
  • jīn
    yàn
    zhuàn
    suí
    jīng
    guò
    shǐ
    使
    jūn
    shì
    yōu
    duō
    yán
    zhēng
    luó
  • yīn
    qín
    rào
    beì
    cháng
    tàn
    guān
    chéng
    mín
    mín
    qiáo
    cuì
  • shǐ
    使
    jūn
    zuò
    xiāng
    ěr

原文: 使君爱客情无已,客在金台价无比。春风三月贡茶时,
尽逐红旌到山里。焙中清晓朱门开,筐箱渐见新芽来。
陵烟触露不停探,官家赤印连帖催。朝饥暮匐谁兴哀,
喧阗竞纳不盈掬。一时一饷还成堆,蒸之馥之香胜梅。
研膏架动轰如雷,茶成拜表贡天子。万人争啖春山摧,
驿骑鞭声砉流电。半夜驱夫谁复见,十日王程路四千。
到时须及清明宴,吾君可谓纳谏君。谏官不谏何由闻,
九重城里虽玉食。天涯吏役长纷纷,使君忧民惨容色。
就焙尝茶坐诸客,几回到口重咨嗟。嫩绿鲜芳出何力,
山中有酒亦有歌。乐营房户皆仙家,仙家十队酒百斛。
金丝宴馔随经过,使君是日忧思多。客亦无言征绮罗,
殷勤绕焙复长叹。官府例成期如何!吴民吴民莫憔悴,
使君作相期苏尔。



李郢简介: 李郢,唐代文学家,字楚望,长安人。他于大中十年考中进士,担任侍御史。李郢的诗作以描写景物为主,风格老练沉郁。他的代表作品包括《南池》、《阳羡春歌》、《茶山贡焙歌》、《园居》、《中元夜》、《晚泊松江驿》、《七夕》、《江亭晚望》、《孔雀》、《画鼓》、《晓井》等。其中,《南池》流传最广。 关于李郢的出生和死亡时间,文献资料中没有特别详细的记载。但是,他的诗作在唐代文学中占有重要地位,并对后世文学产生了深远的影响。