《长安感事呈卢纶》拼音译文赏析

  • cháng
    ān
    gǎn
    shì
    chéng
    guān
  • [
    táng
    ]
    duān
  • shí
    shì
    wén
    hàn
    ér
    qīng
    róng
    cháng
    yóu
    xiào
    ào
    hóu
    zhōng
  • jiàn
    liè
    cháo
    qǐn
    lún
    biān
    weì
    gōng
    cuō
    tuó
    pān
    bìn
    zhì
    cèng
    dēng
    ruǎn
    qióng
  • dài
    lián
    níng
    jīn
    mìng
    weì
    tōng
    wáng
    líng
    zhuàng
    guō
    zuì
    suì
    feī
    xióng
  • liǎn
    bǎn
    qún
    yàn
    huí
    chē
    fǎng
    访
    lǎo
    nóng
    yǒng
    shī
    huái
    怀
    luò
    xià
    sòng
    shān
    dōng
  • shěn
    bìng
    hún
    shén
    zhuó
    qīng
    zhaī
    kōng
    leí
    jiāng
    weì
    lěng
    gòng
    hóu
    tóng
  • cǎo
    shè
    cái
    zhē
    jīng
    chuāng
    fēng
    jiào
    tōng
    shǒu
    jiǔ
    shì
    yuǎn
    shī
    gòng
  • mén
    shī
    xīn
    shí
    tài
    yíng
    māo
    suì
    fēng
    yuán
    mén
    weí
    yǒu
    jǐng
    yǐn
    dàn
    jiā
    cōng
  • shào
    zhuàng
    qín
    gāo
    nián
    jiào
    sòng
    lóng
    shū
    xiān
    lún
    lǎn
    fǎn
    qiú
    méng
  • néng
    míng
    yàn
    jīn
    lián
    bàn
    tóng
    bǐng
    xīn
    yóu
    shǐ
    sāo
    shǒu
    péng
  • fān
    téng
    jià
    huáng
    huā
    gài
    cóng
    liáo
    jiāng
    chéng
    jiàng
    jīn
    xué
    gōng

原文: 十五事文翰,大儿轻孔融。长裾游邸第,笑傲五侯中。
谏猎一朝寝,论边素未工。蹉跎潘鬓至,蹭蹬阮途穷。
贷布怜宁与,无金命未通。王陵固似戆,郭最遂非雄。
敛板辞群彦,回车访老农。咏诗怀洛下,送客忆山东。
沈病魂神浊,清斋思虑空。羸将卫玠比,冷共邺侯同。
草舍才遮雨,荆窗不碍风。梨教通子守,酒是远师供。
扪虱欣时泰,迎猫达岁丰。原门唯有席,井饮但加葱。
少壮矜齐德,高年觉宋聋。寓书先论懒,读易反求蒙。
昔慕能鸣雁,今怜半死桐。秉心犹似矢,搔首忽如蓬。
赤叶翻藤架,黄花盖菊丛。聊将呈匠伯,今已学愚公。



李端简介: 李端(约743-782?),字正已,赵州(今河北赵县)人。他少年时曾居住在庐山,向诗僧皎然学习诗歌。大历五年(770年)他考中进士,后曾先后担任秘书省校书郎、杭州司马等职务。 晚年时,李端辞官隐居湖南衡山,并自号衡岳幽人。他的诗歌表现了一种消极避世的思想,很多作品都是应酬之作。不过,个别作品也对当时社会现实有所反映,同时他的一些写闺情的诗也清婉可诵,被称为“才子中的才子”。 李端的具体出生年份是约在公元743年左右,而死亡年份尚不确定,大约在公元782年左右。他的名篇《听筝》是唐代文学名篇之一,曾入选《唐诗三百首》。李端也是唐代十才子之一,其诗集《李端诗集》存世三卷。