《相国晋公挽歌二首》拼音译文赏析

  • xiāng
    guó
    jìn
    gōng
    wǎn
    èr
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    kuàng
  • jié
    cháo
    tiān
    hóng
    zào
    huà
    xīn
    zhōng
    fāng
    zuò
    shèng
    tài
    shōu
    shén
  • shèng
    héng
    qiān
    gāo
    biāo
    chū
    lín
    zhī
    yán
    jìn
    chù
    chù
    yǒu
    chén
  • níng
    jiā
    cuī
    xiǎo
    diàn
    dān
    xiàng
    qīng
    shān
    zhào
    xīn
    yíng
    jìn
    qiū
    fēng
    hái
  • běn
    cháo
    guāng
    hàn
    dài
    cóng
    sǎo
    guān
    jīn
    tiān
    nán
    wèn
    yún
    mǎn
    shì
    jiān

原文: 玉节朝天罢,洪炉造化新。中和方作圣,太素忽收神。
盛德横千古,高标出四邻。欲知言不尽,处处有遗尘。
凝笳催晓奠,丹旐向青山。夕照新茔近,秋风故吏还。
本朝光汉代,从此扫胡关。今日天难问,浮云满世间。



顾况简介: 顾况(约727-约815),字逋翁,号华阳真逸(一说华阳真隐),晚年自号悲翁,汉族,苏州海盐横山人(今在浙江海宁境内),唐代诗人、画家、鉴赏家。他一生官位不高,曾任著作郎,因作诗嘲讽得罪权贵,被贬饶州司户参军。晚年隐居茅山,留下诗文、画作。其诗以抒情为主,有《悲翁行》、《题西湖》等。