《宜城放琴客歌(柳浑封宜城县伯)》拼音译文赏析

  • chéng
    fàng
    qín
    liǔ
    hún
    fēng
    chéng
    xiàn
  • [
    táng
    ]
    kuàng
  • jiā
    rén
    shēng
    fāng
    jiā
    zhù
    hán
    dān
    shì
    chàng
    tóu
    p
    E
    shǒu
    zhuǎ
    cháng
  • shàn
    qín
    yǒu
    wén
    zhāng
    xīn
    yán
    lóng
    qún
    yún
    guāng
    zhū
    xián
    绿
    shuǐ
    xuān
    dòng
    fáng
  • wén
    dǒu
    jiǔ
    chū
    jué
    jué
    yún
    bié
    yuán
    jiū
    jiū
    xiá
    quán
  • leì
    luò
    luó
    yán
    zhī
    shuí
    jiā
    gēng
    zhāng
    shè
    qiáng
    piān
    chaī
    zhé
  • nán
    shān
    lán
    gān
    qiān
    zhàng
    xuě
    shí
    feī
    rén
    nuǎn
    rén
    qíng
    yàn
    báo
    gòng
    rán
  • xiāng
    gōng
    xīn
    zài
    chí
    shì
    jiān
    shàng
    shàn
    ruò
    shuǐ
    rèn
    fāng
    yuán
    zuó
    hǎo
    zhī
    jīn
    juān
  • yào
    mián
    cóng
    gēng
    jià
    shào
    nián

原文: 佳人玉立生此方,家住邯郸不是倡。头髻pE鬌手爪长,
善抚琴瑟有文章。新妍笼裙云母光,朱弦绿水喧洞房。
忽闻斗酒初决绝,日暮浮云古离别。巴猿啾啾峡泉咽,
泪落罗衣颜色暍。不知谁家更张设,丝履墙偏钗股折。
南山阑干千丈雪,七十非人不暖热。人情厌薄古共然,
相公心在持事坚。上善若水任方圆,忆昨好之今弃捐。
服药不如独自眠,从他更嫁一少年。



顾况简介: 顾况(约727-约815),字逋翁,号华阳真逸(一说华阳真隐),晚年自号悲翁,汉族,苏州海盐横山人(今在浙江海宁境内),唐代诗人、画家、鉴赏家。他一生官位不高,曾任著作郎,因作诗嘲讽得罪权贵,被贬饶州司户参军。晚年隐居茅山,留下诗文、画作。其诗以抒情为主,有《悲翁行》、《题西湖》等。