《哭从兄苌》拼音译文赏析

  • cóng
    xiōng
    cháng
  • [
    táng
    ]
    kuàng
  • dòng
    tíng
    weí
    è
    zhǔ
    niǎo
    niǎo
    qiū
    fēng
    shí
    rén
    yóu
  • huáng
    shā
    feī
    qīng
    yún
    tàn
    shěn
    姿
    shēn
    zhōng
    cáo
    gāo
    gài
    zhě
    weí
    shuí
  • cóng
    jià
    zhì
    liáng
    hàn
    jīn
    gēn
    jīng
    shī
    huáng
    ēn
    jiǔ
    yín
    ér
  • shēn
    yǒu
    gāo
    jié
    mǎn
    juàn
    duō
    hǎo
    shī
    chéng
    míng
    tíng
    qún
    gōng
  • cǎo
    zhèng
    yáo
    luò
    xiōng
    shuǐ
    meí
    gòng
    yún
    yáng
    duō
    bié
  • rén
    shēng
    shū
    jiān
    chèn
    piāo
    ruò
    zhì
    xīn
    xué
    bài
    yáng
    shēng
    zhī
  • rén
    shēng
    shū
    jiān
    jīng
    shuǎng
    zhī
    jiù
    guó
    shǔ
    qiān
    jiā
    rén
    yóu
    weì
    zhī
  • rén
    shēng
    shū
    jiān
    ān
    yòng
    cái
    shì
    weí

原文: 洞庭违鄂渚,袅袅秋风时。何人不客游,独与帝子期。
黄鹄铩飞翅,青云叹沈姿。身终一骑曹,高盖者为谁。
从驾至梁汉,金根复京师。皇恩溢九垠,不记屠沽儿。
立身有高节,满卷多好诗。赫赫承明庭,群公默无词。
草木正摇落,哭兄鄱水湄。共居云阳里,轗轲多别离。
人生倏忽间,旅衬飘若遗。稚子新学拜,枯杨生一枝。
人生倏忽间,精爽无不之。旧国数千里,家人由未知。
人生倏忽间,安用才士为。



顾况简介: 顾况(约727-约815),字逋翁,号华阳真逸(一说华阳真隐),晚年自号悲翁,汉族,苏州海盐横山人(今在浙江海宁境内),唐代诗人、画家、鉴赏家。他一生官位不高,曾任著作郎,因作诗嘲讽得罪权贵,被贬饶州司户参军。晚年隐居茅山,留下诗文、画作。其诗以抒情为主,有《悲翁行》、《题西湖》等。