《上古之什补亡训传十三章。陵霜之华一章》拼音译文赏析

  • shàng
    zhī
    shí
    wáng
    xùn
    zhuàn
    shí
    sān
    zhāng
    líng
    shuāng
    zhī
    huá
    zhāng
  • [
    táng
    ]
    kuàng
  • líng
    shuāng
    zhī
    huá
    shāng
    shí
  • líng
    shuāng
    zhī
    huá
    xīn
    yōu
    juē
    yīn
    zhī
    shèng
    ér
    yáng
    jiā
    zhá
    táo
    jūn
  • nǎi
    nǎi
    shén
    nǎi
    shū
    nǎi
    tún
    liè
    liè
    yán
    qiū
    yáng
    chūn
    zhí
    shēng
    yǒu
  • jīn
    huá
    feī
    chén
    chén
    shǔ
    dōng
    fāng
    zhī
    rén
    xiá
    xiǎng
    sān
    huáng
    dēng
    yún
  • yáo
    nián
    bǎi
    èr
    fēn
    weì
    liù
    èr
    jǐng
    xīng
    zhū
  • líng
    shuāng
    zhī
    huá
    wàng

原文: (陵霜之华,伤不实也。)
陵霜之华,我心忧嗟。阴之胜矣,而阳不加。坱轧陶钧,
乃帝乃神,乃舒乃屯。烈烈严秋,熙熙阳春,职生有伦。
今华发非其辰,辰属东方之仁,遐想三五。黄帝登云,
尧年百馀。二仪分位,六气不渝。二景如璧,五星如珠。
陵霜之华兮,何不妄敷。



顾况简介: 顾况(约727-约815),字逋翁,号华阳真逸(一说华阳真隐),晚年自号悲翁,汉族,苏州海盐横山人(今在浙江海宁境内),唐代诗人、画家、鉴赏家。他一生官位不高,曾任著作郎,因作诗嘲讽得罪权贵,被贬饶州司户参军。晚年隐居茅山,留下诗文、画作。其诗以抒情为主,有《悲翁行》、《题西湖》等。