《初晴抱琴登马退山对酒望远醉后作》拼音译文赏析

  • chū
    qíng
    bào
    qín
    dēng
    tuì
    退
    shān
    duì
    jiǔ
    wàng
    yuǎn
    zuì
    hòu
    zuò
  • [
    táng
    ]
  • nián
    cháng
    xīn
    gǎn
    kuàng
    weí
    yōu
    huàn
    chán
    zhuàng
    shì
    xíng
    zhǐ
    liǎng
    máng
    rán
  • wáng
    fāng
    pàn
    chén
    jiē
    beì
    jiān
    rén
    zhù
    gān
    jiù
    nán
    shān
    tián
  • qiè
    shàng
    gāo
    dèng
    chāo
    yáo
    wàng
    píng
    chuān
    cāng
    jiāng
    yǐn
    yìng
    yuǎn
    tiān
  • huāng
    suǒ
    yǒu
    shān
    huā
    xuě
    zhōng
    rán
    hán
    quán
    jǐng
    míng
    jiān
    jiān
  • jiǔ
    quàn
    bái
    yún
    chàng
    weì
    tuí
    nián
    weī
    fēng
    zhú
    lái
    yùn
    háo
    zhōng
    xián
  • dàn
    yǐn
    mǎn
    ěr
    zhī
    xīn
    xuān
    zhōng
    hān
    shān
    shuǐ
    qián
  • rén
    shēng
    shí
    tài
    bàn
    bǎi
    yōu
    jiān
    jīn
    chóu
    shǐ
    zhī
    zhuó
    jiǔ
    xián

原文: 年长心易感,况为忧患缠。壮图迫世故,行止两茫然。
王旅方伐叛,虎臣皆被坚。鲁人著儒服,甘就南山田。
挈榼上高磴,超遥望平川。沧江大如綖,隐映入远天。
荒服何所有,山花雪中然。寒泉得日景,吐霤鸣湔湔。
举酒劝白云,唱歌慰颓年。微风度竹来,韵我号钟弦。
一弹一引满,耳热知心宣。曲终余亦酣,起舞山水前。
人生几何时,太半百忧煎。今日羁愁破,始知浊酒贤。



独孤及简介: 唐朝诗人,作者信息正在完善中!