《酬丘光庭》拼音译文赏析

  • chóu
    qiū
    guāng
    tíng
  • [
    táng
    ]
    luó
    yǐn
  • zhèng
    yuè
    shí
    shū
    zhá
    yuè
    shí
    liù
    dào
    lái
    liǔ
    yín
    qín
    wàng
    zhǐ
    chǐ
  • chù
    xián
    peí
    huí
    rén
    qíng
    weì
    shū
    suǒ
    shù
    meí
    yǎn
    kaī
  • shàng
    yán
    èr
    nián
    yān
    shuǐ
    xià
    yǒu
    shǔ
    zhēn
    qióng
    guī
    xíng
    yín
    zuò
    kǒu
    juàn
  • quán
    shè
    láng
    cuī
    chí
    lán
    huì
    lǎo
    cūn
    jiǔ
    zhàn
    jiǎ
    shí
    beī
  • líng
    hóng
    鸿
    suàn
    jiàn
    hòu
    suō
    kōng
    meí
    tái
    cóng
    huáng
    kòu
    rǎo
    zhōng
  • rén
    xīn
    dàng
    yóu
    weì
    huí
    dào
    yīn
    yǎn
    bài
    jiǔ
    liè
    zhāng
    diào
    shé
    shēng
    sān
    tái
  • cháo
    tíng
    bǎi
    kuí
    níng
    jiāng
    duì
    miàn
    róng
    jiān
    huí
    huò
    shēng
    yǒu
    yāo
    yǒu
    jiàn
  • cuì
    huá
    西
    xìng
    méng
    chén
    sān
    chuān
    gěng
    sài
    liǎng
    míng
    gōng
    diàn
    殿
    shēng
    hāo
    lái
  • nuò
    zǎo
    suì
    liáng
    jiǎn
    yǎng
    beǐ
    gāo
    cuī
    weí
    qiān
    mén
    wàn
    jiōng
    suǒ
  • liáng
    jiàng
    kěn
    diāo
    sàn
    cái
    jūn
    jīn
    shàng
    kuàng
    鹿
    yōu
    yōu
    zaī
  • róng
    shuaī
    guì
    jiàn
    suǒ
    xián
    tóu
    bái
    huáng
    jīn
    tái

原文: 正月十一日书札,五月十六日到来。柳吟秦望咫尺地,
鲤鱼何处闲裴回。故人情意未疏索,次第序述眉眼开。
上言二年隔烟水,下有数幅真琼瑰。行吟坐读口不倦,
瀑泉激射琅玕摧。壁池兰蕙日已老,村酒蘸甲时几杯。
鹤龄鸿算不复见,雨后蓑笠空莓苔。自从黄寇扰中土,
人心波荡犹未回。道殷合眼拜九列,张濬掉舌升三台。
朝廷济济百揆序,宁将对面容奸回。祸生有基妖有渐,
翠华西幸蒙尘埃。三川梗塞两河闭,大明宫殿生蒿莱。
懦夫早岁不量力,策蹇仰北高崔嵬。千门万户扃锁密,
良匠不肯雕散材。君今得意尚如此,况我麋鹿悠悠哉!
荣衰贵贱目所睹,莫嫌头白黄金台。



罗隐简介: 罗隐(833-909),字昭谏,新城(今浙江富阳市新登镇)人,唐代诗人。生于公元833年(太和七年),大中十三年(公元859年)底至京师,应进士试,历七年不第。咸通八年(公元867年)乃自编其文为《谗书》,益为统治阶级所憎恶,所以罗衮赠诗说:“谗书虽胜一名休”。后来又断断续续考了几年,总共考了十多次,自称“十二三年就试期”,最终还是铩羽而归,史称“十上不第”。黄巢起义后,避乱隐居九华山,光启三年(公元887年),55岁时归乡依吴越王钱镠,历任钱塘令、司勋郎中、给事中等职。公元909年(五代后梁开平三年)去世,享年77岁。罗隐的诗歌以描写山水、抒发思乡之情著称,其中《题九华山石壁》、《九华山祠堂》、《九华山招隐》等诗作更是脍炙人口,被誉为“九华诗祖”。