《和李校书新题乐府十二首。法曲》拼音译文赏析

  • jiào
    shū
    xīn
    shí
    èr
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    yuán
    zhěn
  • wén
    huáng
    qīng
    jiǎo
    xióng
    xuán
    shùn
    chí
    gān
    miáo
    xīn
  • yáo
    yòng
    xián
    chí
    fèng
    cháo
    xià
    jiē
    xiàng
    gōng
    gōng
    duō
    xuán
    gōng
    báo
  • hàn
    guò
    peì
    yǒu
    qín
    wáng
    zhèn
    feī
    zuò
    zuò
    zhī
    zōng
    miào
    jiàn
    jiān
    nán
  • zuò
    zhī
    jūn
    zhuàn
    zāo
    míng
    huáng
    duō
    xīn
    tài
    wǎn
    zhuàn
    qīn
    yín
    chén
    zhù
  • bái
    táo
    huā
    míng
    shàng
    háo
    tiān
    luò
    nòng
    suī
    yún
    biàn
    luàn
  • yīn
    weì
    xiāng
    cān
    cuò
    cóng
    yān
    chén
    máo
    cuì
    xīng
    shān
    mǎn
    xián
    luò
  • weí
    xué
    zhuāng
    jìn
    yīn
    huǒ
    fèng
    shēng
    chén
    duō
    jué
  • chūn
    yīng
    zhuàn
    cháng
    xiāo
    suǒ
    yīn
    zhuāng
    shí
    nián
    lái
    jìng
    fēn

原文: 吾闻黄帝鼓清角,弭伏熊罴舞玄鹤。舜持干羽苗革心,
尧用咸池凤巢阁。大夏濩武皆象功,功多已讶玄功薄。
汉祖过沛亦有歌,秦王破阵非无作。作之宗庙见艰难,
作之军旅传糟粕。明皇度曲多新态,宛转侵淫易沉著。
赤白桃李取花名,霓裳羽衣号天落。雅弄虽云已变乱,
夷音未得相参错。自从胡骑起烟尘,毛毳腥膻满咸洛。
女为胡妇学胡妆,伎进胡音务胡乐。火凤声沉多咽绝,
春莺啭罢长萧索。胡音胡骑与胡妆,五十年来竞纷泊。



元稹简介: 元稹(779年-831年,或唐代宗大历十四年至文宗大和五年),字微之,别字威明,唐洛阳人(今河南洛阳),是北魏宗室鲜卑族拓跋部后裔,是什翼犍之十四世孙。元稹的父亲元宽,母亲郑氏。元稹与白居易共同提倡“新乐府”,因此被世人并称为“元白”。