《和李校书新题乐府十二首。华原磬》拼音译文赏析

  • jiào
    shū
    xīn
    shí
    èr
    shǒu
    huá
    yuán
    qìng
  • [
    táng
    ]
    yuán
    zhěn
  • bīn
    shí
    cái
    weí
    qìng
    shū
    yīn
    shào
    rén
    tīng
    gōng
    shī
    xiǎo
    jiàn
    kuàng
  • biàn
    xié
    shēng
    xián
    zhèng
    zhèng
    shēng
    diào
    gāo
    zhōng
    cān
    chà
    guǎn
    xián
    bìng
  • kēng
    jīn
    jiá
    xiāng
    tóu
    qiāo
    bīng
    yǎo
    rán
    líng
    huá
    yuán
    ruǎn
    shí
    zhuī
    zhuó
  • gāo
    xià
    suí
    rén
    zhèng
    jiù
    meǐ
    xīn
    yóu
    huáng
    zhōng
    néng
    jìng
  • xuán
    zōng
    xīn
    yuán
    chéng
    ēn
    héng
    shàng
    cái
    chè
    lái
  • yún
    mén
    weì
    méng
    qīn
    dìng
    zàng
    qìng
    zàng
    zài
    xīn
    yǒu
    shí
    zuò
    nán
    fēng
    yǒng
  • kuí
    céng
    shòu
    xún
    zhòng
    zàn
    kòu
    chūn
    leí
    shèng
    shí
    xiàng
    sǔn
    xuán
  • weí
    jūn
    hǒu
    jūn
    xīn
    xǐng
    yuàn
    jūn
    meǐ
    tīng
    niàn
    fēng
    jiāng
    qiǎn
    chái
    láng
    jiǎo
    rén
    mìng

原文: 泗滨浮石裁为磬,古乐疏音少人听。工师小贱牙旷稀,
不辨邪声嫌雅正。正声不屈古调高,钟律参差管弦病。
铿金戛瑟徒相杂,投玉敲冰杳然零。华原软石易追琢,
高下随人无雅郑。弃旧美新由乐胥,自此黄钟不能竞。
玄宗爱乐爱新乐,梨园弟子承恩横。霓裳才彻胡骑来,
云门未得蒙亲定。我藏古磬藏在心,有时激作南风咏。
伯夔曾抚野兽驯,仲尼暂叩春雷盛。何时得向笋簴悬,
为君一吼君心醒。愿君每听念封疆,不遣豺狼剿人命。



元稹简介: 元稹(779年-831年,或唐代宗大历十四年至文宗大和五年),字微之,别字威明,唐洛阳人(今河南洛阳),是北魏宗室鲜卑族拓跋部后裔,是什翼犍之十四世孙。元稹的父亲元宽,母亲郑氏。元稹与白居易共同提倡“新乐府”,因此被世人并称为“元白”。