《放言五首》拼音译文赏析

  • fàng
    yán
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    yuán
    zhěn
  • jìn
    lái
    féng
    jiǔ
    biàn
    便
    gāo
    zuì
    shī
    kuáng
    jiàn
    dǒu
    jiě
    chéng
    yóu
    hèn
    shào
  • shí
    fēn
    feī
    zhǎn
    weì
    xián
    duō
    yǎn
    qián
    chóu
    xiū
    wèn
    shēn
    wài
    gōng
    míng
    rèn
  • shì
    děng
    xián
    shēng
    jiāng
    shì
    nài
  • jiāng
    xīn
    shì
    yàn
    cháng
    shā
    yún
    dào
    fāng
    shì
    jiā
    jiǔ
    shú
    zāo
    xué
  • fàn
    lái
    kaī
    kǒu
    shén
    zhú
    zhī
    dài
    fèng
    qiān
    jīng
    zhí
    liǔ
    shù
    yíng
    fēng
    xiàng
    xié
  • zǒng
    beì
    tiān
    gōng
    zhān
    lòu
    děng
    tóu
    chéng
    cháng
    jìn
    shēng
  • tíng
    hōng
    diàn
    shǔ
    shēng
    pín
    nài
    kuáng
    shēn
    zòng
    shǐ
    使
    beì
    leí
    shāo
    zuò
    jìn
  • níng
    shū
    mái
    yáng
    weí
    chén
    chéng
    dié
    xún
    huā
    shù
    tǎng
    huà
    jiāng
    diào
    jǐn
    lín
  • ruò
    guaī
    lóng
    zài
    zhū
    chù
    jīng
    dòng
    lái
    rén
  • ān
    xīn
    yuán
    chù
    chù
    ān
    láo
    zhōng
    wàng
    lín
    luán
    yīng
    weí
    xiàng
    huǒ
    zhōng
    lěng
  • lián
    yuán
    lái
    shuǐ
    shàng
    gān
    níng
    fàn
    niú
    shì
    tōng
    fèng
    duān
  • sūn
    dēng
    dāng
    qíng
    huān
  • sān
    shí
    nián
    lái
    shì
    shàng
    xíng
    céng
    kuáng
    zǒu
    chèn
    míng
    liǎng
    huí
    zuǒ
    jiàng
    zhī
    mìng
  • shǔ
    dēng
    cháo
    chù
    róng
    beī
    zhōng
    sōng
    mǎn
    zhē
    zhǒu
    shàng
    liǔ
    zhī
    shēng
  • shí
    dìng
    zàng
    shāo
    gāng
    mài
    rén
    jiā
    jiǔ
    shèng

原文: 近来逢酒便高歌,醉舞诗狂渐欲魔。五斗解酲犹恨少,
十分飞盏未嫌多。眼前仇敌都休问,身外功名一任他。
死是等闲生也得,拟将何事奈吾何。
莫将心事厌长沙,云到何方不是家。酒熟餔糟学渔父。
饭来开口似神鸦。竹枝待凤千茎直,柳树迎风一向斜。
总被天公沾雨露,等头成长尽生涯。
霆轰电烻数声频,不奈狂夫不藉身。纵使被雷烧作烬,
宁殊埋骨扬为尘。得成蝴蝶寻花树,傥化江鱼掉锦鳞。
必若乖龙在诸处,何须惊动自来人。
安得心源处处安,何劳终日望林峦。玉英惟向火中冷,
莲叶元来水上干。甯戚饭牛图底事,陆通歌凤也无端。
孙登不语启期乐,各自当情各自欢。
三十年来世上行,也曾狂走趁浮名。两回左降须知命,
数度登朝何处荣。乞我杯中松叶满,遮渠肘上柳枝生。
他时定葬烧缸地,卖与人家得酒盛。



元稹简介: 元稹(779年-831年,或唐代宗大历十四年至文宗大和五年),字微之,别字威明,唐洛阳人(今河南洛阳),是北魏宗室鲜卑族拓跋部后裔,是什翼犍之十四世孙。元稹的父亲元宽,母亲郑氏。元稹与白居易共同提倡“新乐府”,因此被世人并称为“元白”。