《哭子十首(翰林学士时作)》拼音译文赏析

  • shí
    shǒu
    hàn
    lín
    xué
    shì
    shí
    zuò
  • [
    táng
    ]
    yuán
    zhěn
  • weí
    shòu
    yīn
    guò
    shēng
    zaī
    niàn
    ěr
    yuān
  • zài
    zhōng
    tíng
    xián
    shù
    luàn
    chán
    zào
    huáng
    hūn
  • cái
    néng
    biàn
    bié
    dōng
    西
    weì
    weì
    jiě
    fēn
    míng
    guǎn
    dài
    shēn
  • shí
    mián
    yóu
    weì
    jiǔ
    chóng
    quán
    tuō
    rén
  • ěr
    qíng
    lián
    shēn
    yīn
    shì
    yǒu
    shí
    beī
  • zhōng
    shēng
    jué
    dōng
    fāng
    dòng
    biàn
    便
    shì
    xún
    cháng
    shàng
    xué
    shí
  • lián
    huā
    shàng
    pǐn
    shēng
    zhēn
    jiè
    dōu
    shuài
    tiān
    zhōng
    shì
  • yuán
    duō
    zhàng
    zhī
    hái
    jiàn
    ér
  • jié
    liáng
    chóu
    shēng
    jiào
    shì
    shī
    shū
    wàng
    zǎo
    chéng
  • biān
    jiào
    duō
    lián
    jiào
    shào
    yòu
    yuán
    hèn
    sān
    shēng
  • shēn
    juē
    ěr
    gēng
    xiōng
    tàn
    yìng
    jué
    sūn
  • jiǎng
    táng
    zhǐ
    zài
    rén
    chē
    gāo
    mén
  • wǎng
    nián
    bìn
    tóng
    pān
    yuè
    chuī
    lǎo
    nián
    jiào
    zuò
    dèng
    yōu
  • fán
    nǎo
    shǔ
    zhōng
    chú
    shì
    sūn
    yōu
  • cháng
    nián
    jìng
    zhī
    xiàn
    yīn
    ér
    sāng
    míng
  • xiāo
    qiǎn
    yòu
    lái
    yuán
    ěr
    shēn
    leì
    yǒu
    jīng
    shēng
  • shēng
    jīn
    yuán
    jiào
    sān
    shēng
    yuè
    zhèng
  • kōng
    táng
    tiān
    shǔ
    lián
    shuāng
    yàn
    yǐn
    xīn
    chú
  • pín
    pín
    luò
    cháng
    jiāng
    shuǐ
    cháo
    biān
    jiù
    chù
  • ruò
    shì
    chóu
    cháng
    zhōng
    duàn
    nián
    tiān
    shēng

原文: 维鹈受刺因吾过,得马生灾念尔冤。
独在中庭倚闲树,乱蝉嘶噪欲黄昏。
才能辨别东西位,未解分明管带身。
自食自眠犹未得,九重泉路托何人。
尔母溺情连夜哭,我身因事有时悲。
钟声欲绝东方动,便是寻常上学时。
莲花上品生真界,兜率天中离世途。
彼此业缘多障碍,不知还得见儿无。
节量梨栗愁生疾,教示诗书望早成。
鞭扑校多怜校少,又缘遗恨哭三声。
深嗟尔更无兄弟,自叹予应绝子孙。
寂寞讲堂基址在,何人车马入高门。
往年鬓已同潘岳,垂老年教作邓攸。
烦恼数中除一事,自兹无复子孙忧。
长年苦境知何限,岂得因儿独丧明。
消遣又来缘尔母,夜深和泪有经声。
乌生八子今无七,猿叫三声月正孤。
寂寞空堂天欲曙,拂帘双燕引新雏。
频频子落长江水,夜夜巢边旧处栖。
若是愁肠终不断,一年添得一声啼。



元稹简介: 元稹(779年-831年,或唐代宗大历十四年至文宗大和五年),字微之,别字威明,唐洛阳人(今河南洛阳),是北魏宗室鲜卑族拓跋部后裔,是什翼犍之十四世孙。元稹的父亲元宽,母亲郑氏。元稹与白居易共同提倡“新乐府”,因此被世人并称为“元白”。