《和东川李相公慈竹十二韵(次本韵)》拼音译文赏析

  • dōng
    chuān
    xiāng
    gōng
    zhú
    shí
    èr
    yùn
    běn
    yùn
  • [
    táng
    ]
    yuán
    zhěn
  • zhú
    wài
    cháng
    qīng
    yáo
    huá
    máo
    zǎn
    yǒu
    sēn
    shù
    cuō
    tuó
  • xiān
    fěn
    yán
    zhì
    qióng
    jiāo
    cuì
    tíng
    tíng
    xiāo
    hàn
    jìn
    ǎi
    ǎi
    lòu
    duō
  • bīng
    hán
    xiāo
    sháo
    fēng
    zhòu
    luó
    yān
    hán
    lóng
    lóng
    yǐng
    yuè
    fàn
    lín
    lín
  • luán
    fèng
    yàn
    què
    yǒng
    guò
    yōu
    姿
    meì
    tíng
    shí
    hào
    shuǎng
    tiān
  • jùn
    jié
    gāo
    zhuàn
    lòu
    zhēn
    yún
    hán
    gēng
    jiā
    tuō
    shēn
    xiān
    tán
    shàng
    líng
    shén
    suǒ
  • shí
    tiān
    lài
    wén
    yáng
    chūn
    yìng
    lián
    shēng
    zhě
    cuī
    zhé
    chéng
    bìng
    .

原文: 慈竹不外长,密比青瑶华。矛攒有森束,玉粒无蹉跎。
纤粉妍腻质,细琼交翠柯。亭亭霄汉近,霭霭雨露多。
冰碧寒夜耸,箫韶风昼罗。烟含胧胧影,月泛鳞鳞波。
鸾凤一已顾,燕雀永不过。幽姿媚庭实,颢气爽天涯。
峻节高转露,贞筠寒更佳。托身仙坛上,灵物神所呵。
时与天籁合,日闻阳春歌。应怜孤生者,摧折成病痾.



元稹简介: 元稹(779年-831年,或唐代宗大历十四年至文宗大和五年),字微之,别字威明,唐洛阳人(今河南洛阳),是北魏宗室鲜卑族拓跋部后裔,是什翼犍之十四世孙。元稹的父亲元宽,母亲郑氏。元稹与白居易共同提倡“新乐府”,因此被世人并称为“元白”。