《和乐天初授户曹喜而言志》拼音译文赏析

  • tiān
    chū
    shòu
    cáo
    ér
    yán
    zhì
  • [
    táng
    ]
    yuán
    zhěn
  • wáng
    jué
    qǐng
    weí
    ēn
    jūn
    qiú
    cáo
    yuàn
    guì
    fèng
    qīn
  • wén
    jūn
    suǒ
    qǐng
    gǎn
    zhān
    jīn
    jīn
    rén
    chóng
    xuān
    miǎn
    suǒ
    chóng
    huá
    fēn
  • qín
    kuā
    shì
    tái
    bēn
    zǒu
    cháo
    hūn
    jūn
    yíng
    qiè
    jūn
    shí
    mǎn
  • jūn
    yán
    yǎng
    báo
    róng
    mén
    chéng
    zài
    sān
    qǐng
    tiān
    lián
    jiǎn
    pín
  • cáo
    zhí
    wén
    yuàn
    pěng
    zhào
    róng
    qiě
    xīn
    guī
    lái
    gāo
    táng
    shàng
    xiōng
    luó
    jiǔ
    zūn
  • chèng
    qiān
    wàn
    shòu
    寿
    gòng
    yǐn
    sān
    xún
    shí
    zhī
    jūn
    zhě
    qiān
    néng
    chén
  • gǎn
    jūn
    qiú
    qiú
    shū
    zhòng
    rén
    shàng
    fèng
    yán
    qīn
    bīn
  • míng
    shí
    móu
    yǎng
    móu
    shēn
    lián
    bái
    huá
    shì
    yǒng
    yuàn
    líng
    qīng
    yún

原文: 王爵无细大,得请即为恩。君求户曹掾,贵以禄奉亲。
闻君得所请,感我欲沾巾。今人重轩冕,所重华与纷。
矜夸仕台阁,奔走无朝昏。君衣不盈箧,君食不满囷。
君言养既薄,何以荣我门。披诚再三请,天子怜俭贫。
词曹直文苑,捧诏荣且忻。归来高堂上,兄弟罗酒尊。
各称千万寿,共饮三四巡。我实知君者,千里能具陈。
感君求禄意,求禄殊众人。上以奉颜色,馀以及亲宾。
弃名不弃实,谋养不谋身。可怜白华士,永愿凌青云。



元稹简介: 元稹(779年-831年,或唐代宗大历十四年至文宗大和五年),字微之,别字威明,唐洛阳人(今河南洛阳),是北魏宗室鲜卑族拓跋部后裔,是什翼犍之十四世孙。元稹的父亲元宽,母亲郑氏。元稹与白居易共同提倡“新乐府”,因此被世人并称为“元白”。