《寄吴士矩端公五十韵(此后并江陵士曹时作)》拼音译文赏析

  • shì
    duān
    gōng
    shí
    yùn
    hòu
    bìng
    jiāng
    líng
    shì
    cáo
    shí
    zuò
  • [
    táng
    ]
    yuán
    zhěn
  • zài
    fèng
    xiáng
    shí
    suì
    xiāng
    shí
    weì
    yǒu
    hǎo
    wén
    zhāng
    féng
    rén
    shǎng
    yán
  • lián
    láng
    miàn
    èr
    shí
    cái
    guàn
    shì
    duǎn
    jìn
    shū
    luó
    shān
    chán
  • jiù
    jiāo
    zòng
    rén
    xiōng
    weì
    cuī
    shì
    ruò
    beī
    pán
    shī
    shū
    shèn
    huī
    .
  • 西
    zhōu
    róng
    xián
    háo
    shì
    xióng
    bǎi
    wàn
    shí
    yíng
    shí
    qiān
    liáng
    jiè
  • hán
    shí
    tóng
    yīn
    xià
    chūn
    fēng
    liǔ
    lín
    cǎo
    sòng
    yuǎn
    yóu
    liè
    yán
    chóu
    sài
  • weǐ
    ruí
    yún
    cuì
    càn
    làn
    hóng
    yīn
    .
    kuài
    qīng
    xiāng
    peī
    zhí
  • jiāng
    jūn
    pín
    xià
    chéng
    jiā
    rén
    jìn
    qīng
    guó
    meì
    jiāo
    wén
    xiān
    yāo
    ruǎn
  • miào
    wǎn
    zhuàn
    tài
    néng
    wān
    zhēng
    xián
    zhǐ
    diào
    fěn
    hàn
    hóng
    xiāo
    shì
  • shí
    zuì
    nián
    shào
    zhuān
    jiǔ
    zhōng
    zhí
    weì
    néng
    jiě
    shēng
    níng
    piān
    qín
    rèn
    kuáng
    zhí
  • táo
    gēn
    zhǎn
    héng
    jiǎng
    shāo
    yún
    shì
    luàn
    dǒu
    fēn
    péng
    weí
    xīn
    jiān
    chán
  • chǐ
    zuò
    zuì
    xiān
    xiū
    yán
    weì
    cháo
    shí
    zuì
    yǎn
    jiàn
    fēn
    fēn
    jiǔ
    shēng
    pín
    c
    H
  • kòu
    jié
    cān
    chà
    luàn
    feī
    gōng
    wǎng
    lái
    zhī
    qiáng
    xiāng
    weí
    chí
    fān
    chéng
    liǎng
  • biān
    shuāng
    rán
    jiàng
    zhàn
    míng
    dàn
    qiū
    guāng
    shuí
    yōu
    sài
    yún
    heī
  • cháng
    suí
    liè
    zǒu
    duō
    zài
    háo
    jiā
    yǐn
    tiān
    míng
    cháo
    hái
  • huāng
    kuáng
    suì
    yún
    jiǔ
    míng
    xīn
    qián
    shí
    beì
    duō
    qīn
    péng
    xiāng
  • xián
    yīn
    shì
    nóng
    jià
    píng
    shēng
    zhōng
    shèng
    rén
    fān
    rán
    cháng
    zeí
  • cóng
    jiǔ
    xiān
    biàn
    便
    beì
    shū
    huò
    tuō
    zhuàng
    shì
    chǎng
    gān
    xīn
    shù
  • qín
    chí
    cuì
    yún
    guǎn
    qiāo
    duàn
    huáng
    jīn
    lán
    gāo
    dēng
    yóu
    yán
    zhī
  • lái
    diào
    dàng
    jiǎo
    wǎng
    shì
    chén
    yǐn
    xiào
    shèn
    jiān
    nán
    liǎn
    róng
    hái
  • jūn
    shǐ
    fēn
    sàn
    miǎn
    láo
    xiū
    shì
    yíng
    yíng
    bié
    cháng
  • xíng
    kàn
    èr
    shí
    zài
    wàn
    shì
    fēn
    xiāng
    zhí
    huò
    ān
    néng
    dòng
    xiōng
  • zuó
    lái
    shǎn
    jiāo
    huì
    beī
    huān
    liǎng
    nán
    wèn
    xīn
    xiāng
    zhī
    dàn
    bào
    cháng
    xiāng
  • xīn
    zhī
    zhě
    xiǎo
    xiāng
    yǒu
    shēng
    suì
    yóu
    tóng
    nián
    tóng
  • weí
    bié
    shí
    zhuì
    gōu
    jiāng
    fēng
    làng
    yuǎn
    dào
    cān
    jīng
  • wǎng
    shì
    fǎn
    qián
    hào
    nán
    dàn
    yóu
    xiāng
    qiú
    beǐ
    shān
    beǐ

原文: 昔在凤翔日,十岁即相识。未有好文章,逢人赏颜色。
可怜何郎面,二十才冠饰。短发予近梳,罗衫紫蝉翼。
伯舅各骄纵,仁兄未摧抑。事业若杯盘,诗书甚徽纆.
西州戎马地,贤豪事雄特。百万时可赢,十千良易借。
寒食桐阴下,春风柳林侧。藉草送远游,列筵酬博塞。
萎蕤云幕翠,灿烂红茵赩.脍缕轻似丝,香醅腻如职。
将军频下城,佳人尽倾国。媚语娇不闻,纤腰软无力。
歌辞妙宛转,舞态能剜刻。筝弦玉指调,粉汗红绡拭。
予时最年少,专务酒中职。未能解生狞,偏矜任狂直。
曲庇桃根盏,横讲捎云式。乱布斗分朋,惟新间谗慝。
耻作最先吐,羞言未朝食。醉眼渐纷纷,酒声频cH々。
扣节参差乱,飞觥往来织。强起相维持,翻成两匍匐。
边霜飒然降,战马鸣不息。但喜秋光丽,谁忧塞云黑。
常随猎骑走,多在豪家匿。夜饮天既明,朝歌日还昃。
荒狂岁云久,名利心潜逼。时辈多得途,亲朋屡相敕。
闲因适农野,忽复爱稼穑。平生中圣人,翻然腐肠贼。
亦从酒仙去,便被书魔惑。脱迹壮士场,甘心竖儒域。
矜持翠筠管,敲断黄金勒。屡益兰膏灯,犹研兔枝墨。
崎岖来掉荡,矫枉事沉默。隐笑甚艰难,敛容还屴崱。
与君始分散,勉我劳修饰。岐路各营营,别离长恻恻。
行看二十载,万事纷何极。相值或须臾,安能洞胸臆。
昨来陕郊会,悲欢两难克。问我新相知,但报长相忆。
岂无新知者,不及小相得。亦有生岁游,同年不同德。
为别讵几时,伊予坠沟洫。大江鼓风浪,远道参荆棘。
往事返无期,前途浩难测。一旦得自由,相求北山北。



元稹简介: 元稹(779年-831年,或唐代宗大历十四年至文宗大和五年),字微之,别字威明,唐洛阳人(今河南洛阳),是北魏宗室鲜卑族拓跋部后裔,是什翼犍之十四世孙。元稹的父亲元宽,母亲郑氏。元稹与白居易共同提倡“新乐府”,因此被世人并称为“元白”。