《思归乐》拼音译文赏析

  • guī
  • [
    táng
    ]
    yuán
    zhěn
  • shān
    zhōng
    guī
    jìn
    zuò
    guī
    míng
    ěr
    shì
    shān
    niǎo
    ān
    shī
    xiāng
    míng
  • yìng
    yuán
    shān
    rén
    zhēng
    yīn
    chóu
    gǎn
    ěr
    cóng
    shēng
  • suī
    shī
    xiāng
    shī
    xiāng
    qíng
    cǎn
    shū
    zài
    fāng
    cùn
    chǒ
    jiāng
    jīng
  • shēng
    kuài
    xún
    zhàng
    xíng
    shēn
    ān
    xíng
    xián
    jīng
  • mìng
    zhě
    dào
    zhī
    běn
    zhě
    tiān
    zhī
    píng
    ān
    wèn
    yuǎn
    jìn
    yán
    shāng
    péng
  • jūn
    kàn
    zhào
    gōng
    shí
    zhī
    qīng
    jiāo
    zhōu
    èr
    shí
    zài
    dào
    cháng
    ān
    chéng
  • cháng
    ān
    zuò
    jiāo
    zhōu
    xíng
    jiāo
    zhōu
    yòu
    leì
    suì
    zhèn
    guǎng
    广
    jīng
  • guī
    cháo
    xīn
    tiān
    weí
    shàng
    qīng
    zhàng
    yǐn
    shí
    kāng
    qiě
    níng
  • cháng
    ān
    zhòu
    zhě
    yǔn
    xīng
    sāng
    chē
    mén
    chū
    guān
    yán
    zhàng
    yíng
  • kuàng
    sān
    shí
    èr
    bǎi
    nián
    weì
    bàn
    chéng
    jiāng
    líng
    dào
    jìn
    chǔ
    yún
    shuǐ
    qīng
  • xiá
    xiǎng
    quán
    jiǔ
    wén
    xiàn
    shān
    tíng
    jìn
    mián
    xīn
    shǎng
    bìng
  • hóng
    cān
    chōng
    jiàn
    cháo
    chéng
    kaī
    mén
    dài
    bīn
    shū
    ān
    xiōng
  • xián
    qióng
    shēng
    yùn
    mèn
    yuè
    jiǔ
    jīng
    shēn
    wài
    jiē
    weǐ
    shùn
    yǎn
    qián
    suí
    suǒ
    yíng
  • jiǔ
    dìng
    shuí
    néng
    qiú
    gǒu
    róng
    suǒ
    guān
    shèn
    xiǎo
    weì
    quán
    shì
    qīng
  • qīng
    xīn
    qiǎo
    zhà
    shén
    zhī
    xíng
    wàn
    yǒu
    běn
    xìng
    kuàng
    rén
    xìng
    líng
  • jīn
    mái
    zhuì
    shēng
    jiàn
    zhé
    yǒu
    cùn
    jìng
    yǒu
    piàn
    míng
  • weí
    qiú
    rèn
    weí
    bīng
    xīn
    zhōng
    jīn
    shí
    guàn
    chéng
  • chéng
    huàn
    zhì
    chéng
    zhì
    dào
    hēng
    weī
    zaī
    mǎn
    shān
    niǎo
    jiào
    zào
    tīng

原文: 山中思归乐,尽作思归鸣。尔是此山鸟,安得失乡名。
应缘此山路,自古离人征。阴愁感和气,俾尔从此生。
我虽失乡去,我无失乡情。惨舒在方寸,宠辱将何惊。
浮生居大块,寻丈可寄形。身安即形乐,岂独乐咸京。
命者道之本,死者天之平。安问远与近,何言殇与彭。
君看赵工部,八十支体轻。交州二十载,一到长安城。
长安不须臾,复作交州行。交州又累岁,移镇广与荆。
归朝新天子,济济为上卿。肌肤无瘴色,饮食康且宁。
长安一昼夜,死者如陨星。丧车四门出,何关炎瘴萦。
况我三十二,百年未半程。江陵道涂近,楚俗云水清。
遐想玉泉寺,久闻岘山亭。此去尽绵历,岂无心赏并。
红餐日充腹,碧涧朝析酲。开门待宾客,寄书安弟兄。
闲穷四声韵,闷阅九部经。身外皆委顺,眼前随所营。
此意久已定,谁能求苟荣。所以官甚小,不畏权势倾。
倾心岂不易,巧诈神之刑。万物有本性,况复人性灵。
金埋无土色,玉坠无瓦声。剑折有寸利,镜破有片明。
我可俘为囚,我可刃为兵。我心终不死,金石贯以诚。
此诚患不至,诚至道亦亨。微哉满山鸟,叫噪何足听。



元稹简介: 元稹(779年-831年,或唐代宗大历十四年至文宗大和五年),字微之,别字威明,唐洛阳人(今河南洛阳),是北魏宗室鲜卑族拓跋部后裔,是什翼犍之十四世孙。元稹的父亲元宽,母亲郑氏。元稹与白居易共同提倡“新乐府”,因此被世人并称为“元白”。