《感古四首》拼音译文赏析

  • gǎn
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    tóng
  • tiān
    shēng
    shèng
    míng
    jūn
    zhōng
    xián
    chén
    shùn
    jié
    gōng
    gòng
    zuǒ
    yáo
    weí
    jūn
  • zài
    chéng
    zhèng
    tiān
    wén
    jiē
    xià
    jiá
    shēng
    qín
    shàng
    nán
    fēng
    xūn
  • zhuàn
    xià
    yīn
    zhōu
    shí
    yóu
    rén
    qín
    hàn
    shì
    chán
    qiǎo
    weì
    jìn
    wàng
    jūn
  • caī
    xiāng
    jiǎn
    miè
    ěr
    lái
    ēn
    qīn
    bǎo
    shēn
    jiào
    shēn
    chén
  • zhì
    guó
    suì
    weí
    guó
    zhī
    zeí
    gǒu
    róng
    shēn
    wàn
    shì
    liáng
  • lián
    wàn
    chéng
    jūn
    cōng
    míng
    shòu
    chén
    huò
    zhōng
    liáng
    cǎo
    mǎng
    yīn
    shī
  • yuè
    yòu
    shí
    tiān
    huì
    kàng
    ér
    hòu
    qiú
    zaī
    lóng
    zhī
  • rén
    shēng
    suǒ
    guì
    suǒ
    guì
    yǒu
    zhōng
    shǐ
    zuó
    yíng
    chǐ
    jīn
    cháo
    jìn
    xiá
  • cāng
    yíng
    diǎn
    chuī
    qiǎo
    shé
    chéng
    jǐn
    weí
    zhī
    gān
    jiàn
    ér
  • zhòng
    kòu
    chū
    zǒu
    weí
    qún
    jià
    yuán
    xǐng
    nài
    guó
    zuì
  • guó
    zuì
    háo
    náo
    rén
    xíng
    qīng
    gāo
    biàn
    便
    tuí
    shì
    zhēn
    láo
  • shàng
    shān
    féng
    měng
    hǎi
    féng
    áo
    wáng
    zhě
    gǒu
    yāo
    xià
    lín
    dāo
  • dōng
    hǎi
    lián
    tiān
    sān
    chéng
    sāng
    tián
    gāo
    àn
    gāo
    biàn
  • tiān
    yóu
    shàng
    rán
    rén
    qíng
    nán
    jiǔ
    quán
    bàn
    bái
    rèn
    chóu
    dàn
    lái
    jīn
    shí
    jiān
  • xiāo
    shòu
    jiě
    chè
    chén
    yìn
    juān
    jié
    jié
    dāo
    shū
    zhōng
    zāo
    huò
    chán
  • qīn
    zhī
    mián
    xìn
    qīn
    zhī
    chuān
    穿
    jìng
    míng
    zhào
    gāo
    rùn
    jiān
  • bào
    jiàn
    cháng
    tài
    leì
    duò
    qiū
    fēng
    qián
  • lái
    huàn
    guǎ
    suǒ
    huàn
    huàn
    jūn
    dān
    láo
    tóu
    cháng
    sān
    jūn
    jìn
    chén
  • jīn
    rén
    rén
    jié
    tuō
    weí
    qīn
    bīn
    huǐ
    chè
    weí
    què
    cháo
    xíng
    jiū
    rén
  • lìn
    shí
    fēn
    yǒu
    xīn
    zhàn
    yáng
    chūn
    luán
    shū
    yàn
    què
    qīn
  • xiǎo
    zhì
    ān
    sōng
    yún
    ēn
    juàn
    duō
    qíng
    shàng
    zhú
    xīn
  • zàn
    shì
    guāng
    yǎn
    lián
    chéng
    zhēn
    chún
    wěn
    tán
    shuò
    huáng
    jīn
    tóng
    huī
    chén
  • qín
    beǐ
    yóu
    zhào
    zhāng
    西
    qín
    biàn
    sǎo
    shū
    jié
    réng
    bìn
    huá
    yáng
    jūn
  • wàn
    shì
    jīn
    shí
    jiāo
    xiǎng
    yún
    ròu
    qiě
    kuàng
    cháng
    pín
  • jūn
    guì
    qīng
    nián
    shào
    tīng
    zàn
    huà
    huì
    zhū
    tài
    shǒu
  • zhèng
    shòu
    dòng
    è
    饿
    shí
    suǒ
    rén
    jiā
    guì
    ào
    shū
    shū
    shǐ
    weì
    rùn
    shēn
  • xīn
    xīn
    zhī
    shēng
    zhǒu
    weì
    yán
    qín
    zāo
    kāng
    jié
    cháng
    jiǔ
  • fēn
    shā
    rén
    chéng
    lín
    lín
    chōng
    tiān
    xián
    chǒu
  • nài
    cháo
    tài
    shǒu
    zhèn
    xiāng
    guān
    zhòu
    xíng
    jǐn
    zaī
    jiù
    meí
  • xīn
    婿
    suí
    xíng
    xiàng
    tiān
    cùn
    xīn
    jīn
    shí
    ěr
    weí
    beī
    shuǐ
    tíng
    shā
    kōng
  • nǎi
    zhī
    rén
    yīn
    xīn
    weí
    jiù
    yǎn
    shì
    yuè
    shēn
  • děng
    xián
    xiū
    gān
    qīn

原文: 天生圣明君,必资忠贤臣。舜禹竭股肱,共佐尧为君。
四载成地理,七政齐天文。阶下蓂荚生,琴上南风薰。
轮转夏殷周,时复犹一人。秦汉事谗巧,魏晋忘机钧。
猜忌相翦灭,尔来迷恩亲。以愚保其身,不觉身沉沦。
以智理其国,遂为国之贼。苟图容一身,万事良可恻。
可怜万乘君,聪明受沉惑。忠良伏草莽,无因施羽翼。
日月异又蚀,天地晦如墨。既亢而后求,异哉龙之德。
人生何所贵,所贵有终始。昨日盈尺璧,今朝尽瑕弃。
苍蝇点垂棘,巧舌成锦绮。箕子为之奴,比干谏而死。
仲尼鲁司寇,出走为群婢。假如屈原醒,其奈一国醉。
一国醉号呶,一人行清高。便欲激颓波,此事真徒劳。
上山逢猛虎,入海逢巨鳌。王者苟不死,腰下鱼鳞刀。
东海波连天,三度成桑田。高岸高于屋,斯须变溪谷。
天地犹尚然,人情难久全。夜半白刃仇,旦来金石坚。
萧绶既解坼,陈印亦弃捐。竭节遇刀割,输忠遭祸缠。
不予衾之眠,信予衾之穿。镜明不自照,膏润徒自煎。
抱剑长太息,泪堕秋风前。
古来不患寡,所患患不均。单醪投长河,三军尽沉沦。
今人异古人,结托唯亲宾。毁坼维鹊巢,不行鳲鸠仁。
鄙吝不识分,有心占阳春。鸾鹤日已疏,燕雀日已亲。
小物无大志,安测栖松筠。恩眷多弃故,物情尚逐新。
瓦砾暂拂拭,光掩连城珍。唇吻恣谈铄,黄金同灰尘。
苏秦北游赵,张禄西入秦。既变嫂叔节,仍摈华阳君。
万世金石交,一饷如浮云。骨肉且不顾,何况长羁贫。
君莫以富贵,轻忽他年少,听我暂话会稽朱太守。
正受冻饿时,索得人家贵傲妇。读书书史未润身,
负薪辛苦胝生肘。谓言琴与瑟,糟糠结长久。
不分杀人羽翮成,临临冲天妇嫌丑。□□□□□□□。
其奈一朝太守振羽仪,乡关昼行衣锦衣。哀哉旧妇何眉目,
新婿随行向天哭。寸心金石徒尔为,杯水庭沙空自覆。
乃知愚妇人,妒忌阴毒心。唯救眼底事,不思日月深。
等闲取羞死,岂如甘布衾。



卢仝简介: 卢仝(约795-835)是唐代著名的诗人,他是“初唐四杰”之一卢照邻的嫡系子孙,祖籍范阳(今河北涿州),出生于河南济源市武山镇(今思礼村),自号玉川子。 年少时,卢仝隐居在少室山,独立读书,刻苦钻研儒家经典和古典文学,成为当时的文学才子。后来,他移居洛阳,在那里创作了大量优秀的诗歌作品。 卢仝性格狷介,与孟郊相似,但更带有一种雄豪之气,近似于韩愈。他是韩孟诗派中的重要人物之一,以其诗歌优美、富有韵律节奏感和深刻的思想内涵而著名。 虽然卢仝家境贫困,仅有破屋数间,但他的家中却摆满了书籍,显示出他对知识的执着与渴求。关于卢仝的死亡日期和具体情况,历史上并无明确记载。