《冬行三首》拼音译文赏析

  • dōng
    xíng
    sān
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    tóng
  • chóng
    yuè
    jiē
    zài
    zhé
    nǎi
    láo
    xíng
    xiǎo
    yóu
    zhī
    tiān
    mìng
  • dàn
    guài
    shǒu
    dào
    níng
    lǎo
    huī
    shǒu
    xià
    biàn
    便
    zuò
    qiān
    xíng
  • zāo
    shuāng
    dàn
    bǎo
    tóng
    piāo
    líng
    shēng
    yún
  • ǒu
    rán
    jīng
    shēn
    lái
    yáo
    jié
    zhí
    shàn
    è
    jīn
    rén
  • cháng
    nián
    luò
    jué
    cháng
    jiǔ
    shē
    mǎi
    rén
    zhái
    shuǐ
    zhú
    qiě
    xiǎo
    yǒu
  • mài
    zhái
    jiāng
    hái
    jiù
    hòu
    zhài
    jiā
    zhēng
    xīn
    è
    饿
    xiě
    rǎn
    kǒu
  • fēng
    dāo
    suì
    xiàng
    dōng
    nán
    zǒu
    xián
    zaī
    hán
    yuán
    wài
    quàn
    qiáng
  • píng
    fēng
    xiè
    cháng
    zhě
    gǎn
    kuì
    xīn
    gǒu
    lìn
    zài
    zhōu
    feī
    ǒu
  • zhuàng
    pái
    bié
    zuò
    kuā
    yáng
    jiǔ
    luò
    jīng
    guāng
    míng
    beì
    chè
    zhǒu
  • cáo
    shí
    shēng
    chǐ
    齿
    tān
    luàn
    xiāng
    bēn
    jué
    gāo
    zhàng
    jiā
    àn
    xuě
    lóng
    hǒu
  • lián
    shèng
    míng
    cháo
    hái
    weí
    sāng
    jiā
    gǒu
    tōng
    yùn
    nán
    míng
    zhài
    zhǔ
    beǐ
    dǒu
  • yáng
    zhōu
    shè
    jiàn
    hái
    zhài
    kān
    liǎo
    zhái
    zhù
    shū
    shī
    湿
    yōu
    xiǔ
  • jiǎ
    jiù
    xiāng
    shí
    shí
    nián
    yíng
    shǒu
    pín
    jiāo
    duō
    biàn
    tài
    jūn
  • mìng
    hǎn
    yán
    chéng
    mén
    chǒu
    qiě
    guì
    zhōng
    yān
    miǎn
    cán
    shǒu
  • dāng
    guī
    xiāng
    bái
    yún
    yǒng
    xiāng
    yǒu
  • gǎn
    tuò
    biàn
    shuǐ
    biàn
    shuǐ
    dōng
    hǎi
    lóng
    wáng
    gōng
    huò
    jìng
    zuì
  • gǎn
    biàn
    biàn
    lián
    qín
    gōng
    jìn
    tiān
    kuì
    yóu
    tōng
  • yán
    suī
    tài
    kuò
    qiě
    shì
    chén
    xīn
    cháng
    fēng
    jié
    yīn
    bīng
    qiān
    míng
    dāo
    qiāng
  • hǎi
    yuè
    dào
    xiǎo
    diǎn
    guāng
    shàng
    shì
    tiān
    xià
    shí
    hóu
    wáng
  • bàn
    shuì
    jiào
    shuǎng
    yíng
    xīn
    táng
    yán
    shèn
    nián
    shào
    shèng
    tóng
    xíng
    zàng
  • nián
    guò
    yán
    gǎn
    dào
    qiáng
    chuán
    rén
    suī
    bīng
    yǒu
    zhì
    cháng
  • wèn
    suǒ
    tián
    qīng
    yáng
    bào
    guǒ
    yǒu
    weí
    jīng
    zài
    shàng

原文: 虫豸腊月皆在蛰,吾独何乃劳其形。小大无由知天命,
但怪守道不得宁。老母妻子一挥手,涕下便作千里行。
自顾不及遭霜叶,旦夕保得同飘零。达生何足云,
偶然苦乐经其身。古来尧孔与桀跖,善恶何补如今人。
长年爱伊洛,决计卜长久。赊买里仁宅,水竹且小有。
卖宅将还资,旧业苦不厚。债家征利心,饿虎血染口。
腊风刀刻肌,遂向东南走。贤哉韩员外,劝我莫强取。
凭风谢长者,敢不愧心苟。赁载得估舟,估杂非吾偶。
壮色排榻席,别座夸羊酒。落日无精光,哑暝被掣肘。
漕石生齿牙,洗滩乱相掫。奔澌嚼篙杖,夹岸雪龙吼。
可怜圣明朝,还为丧家狗。通运隔南溟,债利拄北斗。
扬州屋舍贱,还债堪了不。此宅贮书籍,地湿忧蠹朽。
贾僎旧相识,十年与营守。贫交多变态,僎得君子不。
利命子罕言,我诚孔门丑。且贵终焉图,死免惭狐首。
何当归帝乡,白云永相友。
不敢唾汴水,汴水入东海。污泥龙王宫,恐获不敬罪。
不敢蹋汴堤,汴堤连秦宫。蹋尽天子土,馈餫无由通。
此言虽太阔,且是臣心肠。野风结阴兵,千里鸣刀枪。
海月护羁魄,到晓点孤光。上不事天子,下不识侯王。
夜半睡独觉,爽气盈心堂。颜子甚年少,孔圣同行藏。
我年过颜子,敢道不自强。船人虽奴兵,亦有意智长。
问我何所得,乐色填清扬。我报果有为,孔经在衣裳。



卢仝简介: 卢仝(约795-835)是唐代著名的诗人,他是“初唐四杰”之一卢照邻的嫡系子孙,祖籍范阳(今河北涿州),出生于河南济源市武山镇(今思礼村),自号玉川子。 年少时,卢仝隐居在少室山,独立读书,刻苦钻研儒家经典和古典文学,成为当时的文学才子。后来,他移居洛阳,在那里创作了大量优秀的诗歌作品。 卢仝性格狷介,与孟郊相似,但更带有一种雄豪之气,近似于韩愈。他是韩孟诗派中的重要人物之一,以其诗歌优美、富有韵律节奏感和深刻的思想内涵而著名。 虽然卢仝家境贫困,仅有破屋数间,但他的家中却摆满了书籍,显示出他对知识的执着与渴求。关于卢仝的死亡日期和具体情况,历史上并无明确记载。