《哭李观》拼音译文赏析

  • guān
  • [
    táng
    ]
    mèng
    jiāo
  • zhì
    shì
    lǎo
    duō
    weí
    zhí
    shāng
    ruǎn
    gōng
    zhōng
    shòu
    寿
    mìng
    nán
    cháng
  • yán
    xiè
    mén
    huī
    guāng
    wén
    xīng
    luò
    yào
    bǎo
    jiàn
    cuī
    xiū
  • cháng
    zuò
    jīn
    yìng
    shí
    weí
    gōng
    bié
    shāng
    weí
    ěr
    diào
    qín
    duàn
    xián
    nán
    zài
    zhāng
  • piān
    zhuàn
    zhī
    xiáng
    qīng
    chén
    chuī
    weǐ
    nán
    feī
    yáng
  • suǒ
    chóng
    fēng
    jīn
    wáng
    wén
    sāng
    yuán
    bīn
    jiǔ
    kuáng
  • chén
    tòng
    zhàng
    jīng
    qióng
    cāng
    yǒu
    chū
    yùn
    láo
    jūn
    è
    cháng
  • zhī
    yīn
    weī
    yán
    shuí
    néng
    zhāng
    zàng
    gāo
    fén
    zaī
    sōng
    chéng
    xíng
  • dòng
    hán
    zèng
    leì
    zhān
    chén
    shuāng
    shén
    běn
    jīn
    lái
    gēng
    máng
    máng
  • dàng
    beī
    huái
    怀
    wàn
    shì
    shāng

原文: 志士不得老,多为直气伤。阮公终日哭,寿命固难长。
颜子既殂谢,孔门无辉光。文星落奇曜,宝剑摧修铓。
常作金应石,忽为宫别商。为尔吊琴瑟,断弦难再张。
偏毂不可转,只翼不可翔。清尘无吹嘘,委地难飞扬。
此义古所重,此风今则亡。自闻丧元宾,一日八九狂。
沉痛此丈夫,惊呼彼穹苍。我有出俗韵,劳君疾恶肠。
知音既已矣,微言谁能彰。旅葬无高坟,栽松不成行。
哀歌动寒日,赠泪沾晨霜。神理本窅窅,今来更茫茫。
何以荡悲怀,万事付一觞。



孟郊简介
唐朝 诗人孟郊的照片

孟郊(751年-814年),字东野,湖州武康(今浙江德清)人,唐朝诗人,有诗囚之称。代表作品《游子吟》