《自惜》拼音译文赏析

  • [
    táng
    ]
    mèng
    jiāo
  • qīng
    jìn
    yǎn
    zhōng
    chāo
    shī
    guò
    rén
    beī
    fēng
    lǎo
    beì
    zhú
    chēn
  • líng
    luò
    xuě
    wén
    fēn
    míng
    jìng
    jīng
    shén
    zuò
    gān
    bīng
    bào
    wǎn
    yǒng
    xiè
    jiǔ
    huái
    怀
    chūn
  • yǒu
    yán
    yán
    jiù
    cán
    xīn
    shǐ
    jīng
    jiào
    jiàn
    chéng
    qīn

原文: 倾尽眼中力,抄诗过与人。自悲风雅老,恐被巴竹嗔。
零落雪文字,分明镜精神。坐甘冰抱晚,永谢酒怀春。
徒有言言旧,惭无默默新。始惊儒教误,渐与佛乘亲。



孟郊简介
唐朝 诗人孟郊的照片

孟郊(751年-814年),字东野,湖州武康(今浙江德清)人,唐朝诗人,有诗囚之称。代表作品《游子吟》