《相和歌辞。当来日大难》拼音译文赏析

  • xiāng
    dāng
    lái
    nán
  • [
    táng
    ]
    yuán
    zhěn
  • dāng
    lái
    nán
    xíng
    qián
    yǒu
    bǎn
    hòu
    yǒu
    kēng
    liáng
    xiǎo
    liáng
    qīng
  • liǎng
    zhóu
    xiāng
    jiǎo
    liǎng
    xiāng
    chēng
    niú
    shù
    xiǎo
    niú
    héng
    zhuó
    niú
    beì
  • diē
    níng
    dāng
    lái
    nán
    xíng
    tài
    xíng
    suī
    xiǎn
    xiǎn
    shǐ
    使
    píng
  • zhóu
    náo
    qiān
    zhì
    tíng
    liǎo
    jiàn
    jiǔ
    jīng
    xuàn
    shēng
  • xíng
    xíng

原文: 当来日大难行,前有坂,后有坑,大梁侧,小梁倾。
两轴相绞,两轮相撑。大牛竖,小牛横。乌啄牛背,
足跌力狞。当来日大难行,太行虽险,险可使平。
轮轴自挠,牵制不停。泥潦渐久,荆棘旋生。
行必不得,不如不行。



元稹简介: 元稹(779年-831年,或唐代宗大历十四年至文宗大和五年),字微之,别字威明,唐洛阳人(今河南洛阳),是北魏宗室鲜卑族拓跋部后裔,是什翼犍之十四世孙。元稹的父亲元宽,母亲郑氏。元稹与白居易共同提倡“新乐府”,因此被世人并称为“元白”。