《谷初忝谏垣今宪长薛公方在西阁知奖隆异以四韵代述荣感》拼音译文赏析

  • chū
    tiǎn
    jiàn
    yuán
    jīn
    xiàn
    cháng
    xuē
    gōng
    fāng
    zài
    西
    zhī
    jiǎng
    lóng
    yùn
    dài
    shù
    róng
    gǎn
  • [
    táng
    ]
    zhèng
  • jiù
    shī
    cháng
    zài
    gāo
    yín
    nài
    gōng
    xīn
    xīn
    dào
    suǒ
    weí
    yán
    xià
    zhèn
  • ēn
    cóng
    xiān
    diàn
    殿
    duì
    huí
    shēn
    liú
    nián
    jiàn
    jiào
    shuāng
    bìn
    zhì
    yào
    néng
    jiào
    huà
    jīn
  • qīng
    píng
    zhī
    yǒu
    zhaī
    chéng
    dàn
    wàng
    weí
    lín

原文: 旧诗常得在高吟,不奈公心爱苦心。道自琐闱言下振,
恩从仙殿对回深。流年渐觉霜欺鬓,至药能教土化金。
自拂青萍知有地,斋诚旦夕望为霖。



郑谷简介: 郑谷(约851~910),唐朝末期著名诗人,字守愚,汉族,江西宜春市袁州区人。僖宗时进士,官至都官郎中,人称郑都官。以《鹧鸪诗》得名,人称郑鹧鸪。他的诗多写景咏物之作,表现士大夫的闲情逸致,风格清新通俗,但流于浅率。与许裳、张乔等唱和往还,号“芳林十哲”。原有集,已散佚,存有《云台编》。