《听杜山人弹胡笳》拼音译文赏析

  • tīng
    shān
    rén
    dàn
    jiā
  • [
    táng
    ]
    róng
  • 绿
    qín
    jiā
    shuí
    miào
    dàn
    shān
    rén
    líng
    míng
    tíng
    lán
    jūn
    shào
    shān
    rén
    yǒu
  • shān
    rén
    lái
    jīn
    jiǔ
    dāng
    shí
    hǎi
    neì
    qiú
    zhī
    yīn
    zhǔ
    jiā
    jūn
    shǒu
  • líng
    gōng
    qín
    shí
    nián
    qín
    shēng
    zài
    yīn
    zài
    xián
    zuò
    zhōng
    weí
    zòu
  • mǎn
    táng
    xiāo
    qióng
    biān
    èr
    paī
    leì
    jìn
    é
    meí
    fán
  • gēng
    wén
    chū
    sài
    sài
    shēng
    qióng
    zhān
    zhàng
    nán
    weí
    qíng
    tiān
    xuě
    shí
    xià
  • yuè
    céng
    fāng
    cǎo
    shēng
    zhěn
    biàn
    gōng
    zhǐ
    shēng
    beī
    shēng
  • nán
    kàn
    hàn
    yuè
    shuāng
    yǎn
    míng
    què
    ér
    cùn
    xīn
    huí
    shǔ
    nián
    shōu
    luò
    yáng
  • luò
    yáng
    shì
    jiē
    jiāng
    xiōng
    wén
    qíng
    jiē
    duàn
    cháng
  • líng
    xiān
    shēng
    zhèng
    dào
    shěn
    jiā
    zhù
    jiā
    jiē
    jué
    dǎo
    jīn
    shì
    shàng
    fēng
    shuaī
  • ruò
    shēn
    zhī
    shēng
    hǎo
    shì
    shàng
    zhēng
    qín
    míng
    diào
    nán
    zhī
    yīn
  • jīn
    cháo
    zhěn
    weí
    jūn
    zòu
    xiàng
    liú
    zhuàn
    xīn

原文: 绿琴胡笳谁妙弹,山人杜陵名庭兰。杜君少与山人友,
山人没来今已久。当时海内求知音,嘱付胡笳入君手。
杜陵攻琴四十年,琴声在音不在弦。座中为我奏此曲,
满堂萧瑟如穷边。第一第二拍,泪尽蛾眉没蕃客。
更闻出塞入塞声,穹庐毡帐难为情。胡天雨雪四时下,
五月不曾芳草生。须臾促轸变宫徵,一声悲兮一声喜。
南看汉月双眼明,却顾胡儿寸心死。回鹘数年收洛阳,
洛阳士女皆驱将。岂无父母与兄弟,闻此哀情皆断肠。
杜陵先生证此道,沈家祝家皆绝倒。如今世上雅风衰,
若个深知此声好。世上爱筝不爱琴,则明此调难知音。
今朝促轸为君奏,不向俗流传此心。



戎昱简介: 戎昱(744~800),唐代诗人,荆州(今湖北江陵)人,郡望扶风(今属陕西)。少年举进士落第,游名都山川,后中进士。宝应元年(762),从滑州、洛阳西行,经华阴,遇见王季友,同赋《苦哉行》。大历二年(767)秋回故乡,在荆南节度使卫伯玉幕府中任从事,后流寓湖南,为潭州刺史崔瓘、桂州刺史李昌巙幕僚。建中三年(782)居长安,任侍御史,翌年贬为辰州刺史,后又任虔州刺史,晚年在湖南零陵任职,流寓桂州而终。 戎昱是中唐前期比较注重反映现实的诗人之一,他的名作《苦哉行》写战争给人民带来的灾难,他的羁旅游宦、感伤身世的作品以《桂州腊夜》较有名。