《张山人弹琴》拼音译文赏析

  • zhāng
    shān
    rén
    dàn
    qín
  • [
    táng
    ]
    cháng
    jiàn
  • jūn
    fāng
    cǎo
    绿
    西
    fēng
    dàn
    qín
    weí
    qiū
    zhōng
    shǎng
    jiān
    qīng
    fán
    jīn
  • cháo
    cóng
    shān
    kǒu
    hái
    chū
    lǐng
    wén
    qīng
    yīn
    liǎo
    rán
    yún
    xiá
    zhào
    jiàn
    tiān
    xīn
  • xuán
    xià
    chéng
    kōng
    piān
    piān
    sōng
    lín
    gǎi
    xián
    kòu
    shāng
    shēng
    yòu
    tīng
    feī
    lóng
    yín
  • shāo
    jiào
    shēn
    wàng
    jiàn
    zhī
    xiān
    shì
    shēn
    jiāng
    liàn
    jīn
    dǐng
    yǒng
    tóu
    zān

原文: 君去芳草绿,西峰弹玉琴。岂惟丘中赏,兼得清烦襟。
朝从山口还,出岭闻清音。了然云霞气,照见天地心。
玄鹤下澄空,翩翩舞松林。改弦扣商声,又听飞龙吟。
稍觉此身妄,渐知仙事深。其将炼金鼎,永矣投吾簪。



常建简介: 常建(708-765),唐代诗人,字号不详,有说是邢台人或说长安(今陕西西安)人。开元十五年,他与王昌龄同榜进士,但长仕宦不得意,便开始了一段漫游生活,来往山水名胜。大历中,他曾任盱眙尉,后移家隐居鄂渚。