《登秦岭作,时陷贼归国》拼音译文赏析

  • dēng
    qín
    lǐng
    zuò
    shí
    xiàn
    zeí
    guī
    guó
  • [
    táng
    ]
    chǔ
    guāng
  • cháo
    chū
    měng
    shòu
    lín
    dēng
    gāo
    fēng
    zhuàng
    yún
    suí
    xíng
    tài
    kōng
  • shū
    líng
    huī
    shū
    西
    tōng
    huí
    shǒu
    wàng
    jīng
    weì
    yǐn
    yǐn
    cháng
    hóng
  • jiǔ
    kuí
    cāng
    líng
    yáo
    tóng
    鹿
    yóu
    míng
    diàn
    殿
    shī
    湿
    huá
    qīng
    gōng
  • wǎng
    luó
    miè
    měng
    shí
    chǐ
    齿
    xióng
    fēng
    shī
    zǒu
    jiāng
    hàn
    néng
    yǒu
    gōng
  • zhú
    zhāo
    yáo
    xīng
    hún
    suí
    chāng
    fēng
    weí
    yán
    zhòu
    qīng
    shǐ
    使
    chē
    shū
    tóng
  • lín
    beì
    fán
    shuāng
    lián
    shān
    hóng
    péng
    è
    shì
    jīng
    cóng
  • shì
    jiāng
    shí
    rán
    hòu
    guī
    kōng
    tóng

原文: 朝出猛兽林,躨跜登高峰。僮仆履云雾,随我行太空。
羲和舒灵晖,倏忽西极通。回首望泾渭,隐隐如长虹。
九逵合苍芜,五陵遥瞳矇。鹿游大明殿,雾湿华清宫。
网罗蠛蠓时,顾齿熊罴锋。失途走江汉,不能有其功。
气逐招摇星,魂随阊阖风。惟言宇宙清,复使车书同。
林木被繁霜,合沓连山红。鹏鹗励羽翼,俯视荆棘丛。
誓将食鶬鸮,然后归崆峒。



储光羲简介: 储光羲(约706—763),唐代官员,田园山水诗派代表诗人之一。开元十四年(726年)举进士,授冯翊县尉,转汜水、安宣、下邽等地县尉。因仕途失意,遂隐居终南山,后复出任太祝,世称储太祝,官至监察御史。安史之乱中,叛军攻陷长安,储光羲被俘,迫受伪职。乱平后,他自归朝廷请罪,被系下狱,有《狱中贻姚张薛李郑柳诸公》诗,后贬谪岭南,终年57岁。