《述华清宫五首》拼音译文赏析

  • shù
    huá
    qīng
    gōng
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    chǔ
    guāng
  • shàng
    zài
    péng
    lái
    gōng
    ruò
    huá
    qīng
    cháo
    cháo
    xuán
    wén
    qīng
  • shèng
    jīng
    weí
    qún
    máng
  • shàng
    chū
    péng
    lái
    shí
    liù
    lóng
    yǎn
    shǒu
    cháng
    dào
    shū
    tóng
    yún
    yìng
    qián
    hòu
  • tiān
    shēng
    yīn
    zhòu
    zhēn
    dào
    lín
    sǒu
  • zài
    xuān
    yuán
    cháo
    chéng
    shí
    èr
    lóu
    jīn
    shén
    quán
    gōng
    zài
    shān
    zōu
  • qún
    fāng
    shùn
    dòng
    bǎi
    suí
    tiān
    yóu
  • zhèng
    yuè
    kaī
    yáng
    tōng
    mén
    yuán
    huà
    róng
    guī
    weí
    míng
    dēng
  • gāo
    shān
    fēng
    suí
    lóng
    jià
  • shàng
    lín
    shén
    jūn
    gōng
    míng
    tíng
    shān
    kaī
    hóng
    鸿
    tiān
    zhuàn
    zhāo
    yáo
    xīng
  • sān
    xuě
    bào
    yǒu
    shú
    weí
    feī
    líng

原文: 上在蓬莱宫,莫若居华清。朝朝礼玄阁,日日闻体轻。
大圣不私己,精禋为群氓。
上出蓬莱时,六龙俨齐首。长道舒羽仪,彤云映前后。
天声殷宇宙,真气到林薮。
昔在轩辕朝,五城十二楼。今我神泉宫,独在骊山陬。
群方趋顺动,百辟随天游。
正月开阳和,通门缉元化。穆穆睟容归,岂为明灯夜。
高山大风起,肃肃随龙驾。
上林神君宫,此地即明庭。山开鸿濛色,天转招摇星。
三雪报大有,孰为非我灵。



储光羲简介: 储光羲(约706—763),唐代官员,田园山水诗派代表诗人之一。开元十四年(726年)举进士,授冯翊县尉,转汜水、安宣、下邽等地县尉。因仕途失意,遂隐居终南山,后复出任太祝,世称储太祝,官至监察御史。安史之乱中,叛军攻陷长安,储光羲被俘,迫受伪职。乱平后,他自归朝廷请罪,被系下狱,有《狱中贻姚张薛李郑柳诸公》诗,后贬谪岭南,终年57岁。