《送王道士还山》拼音译文赏析

  • sòng
    wáng
    dào
    shì
    hái
    shān
  • [
    táng
    ]
  • sōng
    yáng
    dào
    shì
    cān
    bǎi
    shí
    chù
    sān
    huā
    duì
    shí
    shì
    xīn
    qióng
    huǒ
    yáng
    jīng
    dān
  • kǒu
    sòng
    huái
    wáng
    wàn
    shù
    yán
    shén
    jué
    qiú
    shī
    wén
    zhī
    xuán
    yóu
  • chū
    tóng
    tíng
    peì
    jīn
    yìn
    chéng
    ēn
    wáng
    hóu
    shuāng
    fēng
    shù
    xià
    céng
    shòu
  • yìng
    zhuàn
    zhǒu
    hòu
    cháng
    shēng
    wén
    xiān
    duō
    hòu
    shēn
    ān
    zhī
    shì
    rén
  • gāo
    qīng
    líng
    quán
    shuǐ
    bái
    yún
    zhōng
    fāng
    hòu
    jīn
    jiàn
    shǔ
    shí
    nián
  • bìn
    yán
    róng
    zhī
    shì
    xiān
    shēng
    shè
    guī
    zhú
    zhàng
    huáng
    shàng
    dēng
    cuì
    weī
  • dāng
    yǒu
    yán
    qián
    bái
    biān
    yíng
    jūn
    shuāng
    lái
    feī

原文: 嵩阳道士餐柏实,居处三花对石室。心穷伏火阳精丹,
口诵淮王万毕术。自言神诀不可求,我师闻之玄圃游。
出入彤庭佩金印,承恩赫赫如王侯。双峰树下曾受业,
应传肘后长生法。吾闻仙地多后身,安知不是具茨人。
玉膏清泠瀑泉水,白云溪中日方此。后今不见数十年,
鬓发颜容只如是。先生舍我欲何归,竹杖黄裳登翠微。
当有岩前白蝙蝠,迎君日暮双来飞。



李颀简介: 李颀(690-751),汉族,出生于东川(今四川三台)(有争议),唐代诗人。他少年时曾寓居河南登封,开元十三年进士,并做过新乡县尉的小官。他的诗以写边塞题材为主,风格豪放,慷慨悲凉,七言歌行尤具特色。