《古意二首》拼音译文赏析

  • èr
    shǒu
  • [
    táng
    ]
    yǒng
  • chà
    yín
    fàng
    guó
    qiú
    feī
    pín
    weì
    wáng
    chǒ
    dài
    jiān
    meǐ
    rén
  • luó
    xiàng
    tiān
    zuò
    niǎn
    chéng
    fāng
    chūn
    gōng
    shǔ
    qiān
    cháng
    yóu
    jiāng
    shuǐ
    bīn
  • nián
    shēn
    yán
    lǎo
    shí
    báo
    huā
    zhuāng
    xīn
    shì
    leì
    xià
    jīn
    diàn
    殿
    jiāo
    duō
    shēn
  • shēng
    qián
    hòu
    tóng
    huī
    chén
    zhǒ
    lìng
    rén
    tóng
    què
    tái
  • chǔ
    wáng
    jìng
    liú
    shān
    piān
    shǐ
    使
    shì
    rén
    jiàn
    tiáo
    tiáo
    jiāng
    hàn
    jiān
  • zhù
    zhōu
    chūn
    谿
    shì
    yuàn
    bài
    líng
    yán
    mèng
    meì
    shén
    jīn
    shā
    míng
    huán
  • xián
    yàn
    jué
    shì
    姿
    lìng
    rén
    weī
    hán
    xiào
    huà
    zuò
    cháo
    yún
    feī

原文: 夫差日淫放,举国求妃嫔。自谓得王宠,代间无美人。
碧罗象天阁,坐辇乘芳春。宫女数千骑,常游江水滨。
年深玉颜老,时薄花妆新。拭泪下金殿,娇多不顾身。
生前妒歌舞,死后同灰尘。冢墓令人哀,哀于铜雀台。
楚王竟何去,独自留巫山。偏使世人见,迢迢江汉间。
驻舟春谿里,誓愿拜灵颜。梦寐睹神女,金沙鸣珮环。
闲艳绝世姿,令人气力微。含笑默不语,化作朝云飞。



祖咏简介: 祖咏是唐代诗人,出生于洛阳(今属河南),其生卒年不详。他少有文名,擅长诗歌创作,与王维友善。开元十二年(724),祖咏进士及第,但长期未授官,后入仕,又遭迁谪,仕途落拓,最终归隐汝水一带。王维在济州赠诗云:“结交二十载,不得一日展。贫病子既深,契阔余不浅”(《赠祖三咏》),可见祖咏流落不遇的情况。