《九月九日登龙山》拼音译文赏析

  • jiǔ
    yuè
    jiǔ
    dēng
    lóng
    shān
  • [
    táng
    ]
    zhāng
    jiǔ
    líng
  • jùn
    tíng
    cháng
    jiǒ
    shù
    liáng
    qiú
    zhāo
    kuàng
    chǔ
    lǐn
    qiū
    shí
    huán
    gōng
    jiù
    tái
    shàng
  • qīng
    míng
    fēng
    hǎo
    luò
    jiāng
    shān
    wàng
    yuǎn
    xiāo
    tiáo
    zhōng
    liú
    zuò
    chóu
    chàng
  • dōng
    xià
    shǒu
    kuò
    西
    jīng
    mén
    zhuàng
    xiǎn
    suī
    shí
    jīn
    shū
    zhuàng
  • xiān
    xián
    yǎo
    jiē
    lǎo
    yóu
    fǎng
    访
    tóu
    diào
    shāng
    rén
    huī
    jīn
    gǎn
    qián
    jiàng
  • weí
    běn
    shū
    sàn
    weì
    shǐ
    wàng
    yōu
    shàng
    huì
    feī
    yǒu
    wǎng
    lái
    shì
    wàng
  • weí
    bāng
    duō
    xìng
    guó
    shū
    qiān
    fàng
    qiě
    fàn
    xià
    hái
    líng
    yǐng
    zhōng
    chàng
  • guàn
    yuán
    weí
    líng
    nǎi
    táo
    xiāng

原文: 郡庭常窘束,凉野求昭旷。楚客凛秋时,桓公旧台上。
清明风日好,历落江山望。极远何萧条,中留坐惆怅。
东弥夏首阔,西拒荆门壮。夷险虽异时,古今岂殊状。
先贤杳不接,故老犹可访。投吊伤昔人,挥斤感前匠。
自为本疏散,未始忘幽尚。际会非有欲,往来是无妄。
为邦复多幸,去国殊迁放。且泛篱下菊,还聆郢中唱。
灌园亦何为,於陵乃逃相。



张九龄简介: 张九龄(678-740),字子寿,一名博物,汉族,韶州曲江(今广东韶关市)人。长安年间进士,官至唐开元尚书丞相,中书侍郎同中书门下平章事,后罢相,为荆州长史。他是一位有胆识、有远见的著名政治家、文学家、诗人、名相,忠耿尽职,秉公守则,直言敢谏,选贤任能,不徇私枉法,不趋炎附势,敢与恶势力作斗争,为“开元之治”作出了积极贡献。他的诗风清淡,有《曲江集》,以及五言古诗,以素练质朴的语言,寄托深远的人生慨望,对扫除唐初所沿习的六朝绮靡诗风,贡献尤大,誉为“岭南第一人”。