《春愁曲》拼音译文赏析

  • chūn
    chóu
  • [
    táng
    ]
    wēn
    tíng
    yún
  • hóng
    chuān
    穿
    lòu
    zhū
    lián
    lěng
    bǎi
    chǐ
    xià
    xiān
    gěng
    yuǎn
    cuì
    chóu
    shān
    píng
  • liǎng
    chóng
    yún
    kōng
    hōng
    yǐng
    liáng
    zān
    zhuì
    chūn
    mián
    chóng
    xiāng
    liǔ
    mèng
  • jǐn
    dié
    kōng
    chuáng
    weǐ
    duò
    hóng
    sǎo
    weǐ
    shuāng
    jīn
    fèng
    fēng
    xuān
    dié
    zhù
    yōu
    yáng
  • liǔ
    lán
    xiān
    cǎo
    cháng
    jiào
    hòu
    huā
    weǐ
    píng
    绿
    chūn
    fēng
    chuī
    chí
    táng

原文: 红丝穿露珠帘冷,百尺哑哑下纤绠。远翠愁山入卧屏,
两重云母空烘影。凉簪坠发春眠重,玉兔煴香柳如梦。
锦叠空床委堕红,飔飔扫尾双金凤。蜂喧蝶驻俱悠扬,
柳拂赤栏纤草长。觉后梨花委平绿,春风和雨吹池塘。



温庭筠简介
唐朝 诗人温庭筠的照片

温庭筠(801年-866年),原名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县)人,晚唐著名诗人、花间派词人。与李商隐、段成式文笔齐名,号称“三十六体”。与花间派词人韦庄合称“温韦”。代表作品《商山早行》,《经五丈原》,《利州南渡》,《苏武庙》,《菩萨蛮》,《梦江南》