《雪中书怀》拼音译文赏析

  • xuě
    zhōng
    shū
    huái
    怀
  • [
    táng
    ]
  • xuě
    chǐ
    hòu
    yún
    dòng
    hán
    wán
    chī
    chéng
    pàn
    rén
    shū
    yān
    huǒ
    weī
  • fèn
    feǐ
    shuí
    yōu
    yùn
    néng
    chí
    tiān
    háo
    rén
    shèng
    rèn
    xián
    shì
    shī
  • fán
    chèng
    yuē
    zhì
    xiǎo
    shī
    míng
    tíng
    kaī
    guǎng
    广
    chǎng
    cái
    jùn
    shòu
    weí
  • yuè
    shēng
    ruò
    luán
    fèng
    weī
    ruí
    rén
    cái
    xiǔ
    xià
  • beǐ
    huài
    tíng
    zhàng
    wén
    tún
    qiān
    shī
    qiān
    lián
    jiǔ
    jiě
    dào
    páng
    kuī
  • chén
    shí
    yǒu
    cháng
    biān
    chī
    méng
    zhào
    shí
    ròu
    qǐn
  • nǎi
    miào
    táng
    shì
    ěr
    weī
    feī
    ěr
    zhī
    xiàng
    lái
    liè
    děng
    cháng
    zuò
    xiàn
    shēn
  • xíng
    dāng
    jiǔ
    chí
    qiě
    xiǎng
    chūn
    hòu
    nuǎn
    wèng
    jiān
    qīng
    zhī

原文: 腊雪一尺厚,云冻寒顽痴。孤城大泽畔,人疏烟火微。
愤悱欲谁语,忧愠不能持。天子号仁圣,任贤如事师。
凡称曰治具,小大无不施。明庭开广敞,才隽受羁维。
如日月縆升,若鸾凤葳蕤。人才自朽下,弃去亦其宜。
北虏坏亭障,闻屯千里师。牵连久不解,他盗恐旁窥。
臣实有长策,彼可徐鞭笞。如蒙一召议,食肉寝其皮。
斯乃庙堂事,尔微非尔知。向来躐等语,长作陷身机。
行当腊欲破,酒齐不可迟。且想春候暖,瓮间倾一卮。



杜牧简介
唐朝 诗人杜牧的照片

杜牧(803年-852年),字牧之,号樊川居士,京兆府万年县(今陕西省西安市)人。晚唐诗人和古文家。擅长长篇五言古诗和七律。曾任中书舍人(中书省别名紫微省),人称杜紫微。
时人称其为“小杜”,以别于杜甫;又与李商隐齐名,人称“小李杜”。代表作有《山行》,《清明》,《江南春》