《洛中送冀处士东游》拼音译文赏析

  • luò
    zhōng
    sòng
    chù
    shì
    dōng
    yóu
  • [
    táng
    ]
  • chù
    shì
    yǒu
    shù
    zǒu
    xié
    chē
    .
    tán
    kuān
    tiē
    tiē
    cǎi
    gāo
    qiú
    qiú
  • shì
    gēng
    jià
    gān
    wáng
    hóu
    shí
    nián
    zhōng
    chāo
    chāo
    weí
    làng
    yóu
  • yuán
    liù
    suì
    yōu
    weì
    zhōu
    yōu
    weì
    duō
    zhuàng
    shì
    xiāng
    yān
    liú
  • liú
    yuàn
    guì
    tián
    xìng
    qǐng
    jiàn
    chóu
    chù
    shì
    liǎng
    shǒu
    xiào
    zhī
    dàn
    diào
    tóu
  • nán
    zǒu
    yuè
    xún
    shān
    luó
    yuàn
    xué
    yào
    zhī
    lái
    yóu
  • què
    tóng
    dǐng
    shàng
    xiāo
    xiāo
    xuán
    chōu
    zuò
    pǐn
    luò
    zhōng
    qiú
  • zāo
    chù
    shì
    huō
    ruò
    dēng
    gāo
    lóu
    zhī
    zuò
    shí
    xiū
  • lún
    jīn
    xīng
    càn
    càn
    kǎo
    hán
    sōu
    sōu
    zhì
    luàn
    jué
    gēn
    běn
    màn
    yán
    xiāng
    qiān
    gōu
  • shì
    jùn
    zhuàng
    wén
    yōu
    róu
    yán
    huí
    pěng
    dòu
    xiàng
    héng
    máo
  • xiáng
    yún
    rào
    máo
    gāo
    làng
    kaī
    hóu
    dàn
    gǎn
    shén
    guǐ
    ān
    néng
    weí
    xiàn
    chóu
  • hǎo
    tiān
    mèng
    xiàng
    lái
    ěr
    qiú
    weí
    huì
    cāng
    hǎi
    zhōu
  • zèng
    shǔ
    zhī
    qiú
    jiàn
    jiǔ
    zài
    sān
    dǒu
    dōng
    jiāo
    huáng
    chóu
  • gǎn
    yǒu
    leì
    xià
    jūn
    chàng
    gāo
    chóu
    sōng
    shān
    gāo
    wàn
    chǐ
    luò
    shuǐ
    liú
    qiān
    qiū
  • wǎng
    shì
    wèn
    tiān
    kōng
    yōu
    yōu
    bǎi
    nián
    yán
    hàn
    sān
    shí
    dài
    zōng
    zhōu
  • èr
    sān
    jiǔ
    suǒ
    gāo
    qiū
    rén
    shēng
    shì
    neì
    duō
    beī
    chóu
  • jiě
    xié
    xìn
    feī
    beì
    liú

原文: 处士有儒术,走可挟车輈.坛宇宽帖帖,符彩高酋酋。
不爱事耕稼,不乐干王侯。四十馀年中,超超为浪游。
元和五六岁,客于幽魏州。幽魏多壮士,意气相淹留。
刘济愿跪履,田兴请建筹。处士拱两手,笑之但掉头。
自此南走越,寻山入罗浮。愿学不死药,粗知其来由。
却于童顶上,萧萧玄发抽。我作八品吏,洛中如系囚。
忽遭冀处士,豁若登高楼。拂榻与之坐,十日语不休。
论今星璨璨,考古寒飕飕。治乱掘根本,蔓延相牵钩。
武事何骏壮,文理何优柔。颜回捧俎豆,项羽横戈矛。
祥云绕毛发,高浪开咽喉。但可感神鬼,安能为献酬。
好入天子梦,刻像来尔求。胡为去吴会,欲浮沧海舟。
赠以蜀马箠,副之胡罽裘。饯酒载三斗,东郊黄叶稠。
我感有泪下,君唱高歌酬。嵩山高万尺,洛水流千秋。
往事不可问,天地空悠悠。四百年炎汉,三十代宗周。
二三里遗堵,八九所高丘。人生一世内,何必多悲愁。
歌阕解携去,信非吾辈流。



杜牧简介
唐朝 诗人杜牧的照片

杜牧(803年-852年),字牧之,号樊川居士,京兆府万年县(今陕西省西安市)人。晚唐诗人和古文家。擅长长篇五言古诗和七律。曾任中书舍人(中书省别名紫微省),人称杜紫微。
时人称其为“小杜”,以别于杜甫;又与李商隐齐名,人称“小李杜”。代表作有《山行》,《清明》,《江南春》