《李甘诗》拼音译文赏析

  • gān
    shī
  • [
    táng
    ]
  • tài
    jiǔ
    nián
    xùn
    zhù
    qián
    shēn
    jiǔ
    zhuàn
    shàng
    qīng
    tiān
  • hǎi
    jìng
    qīng
    chéng
    qiān
    guān
    yún
    piàn
    gōng
    xián
    xiá
    zhuī
    yóu
    xiāng
  • zhī
    huò
    luàn
    gēn
    zhī
    qián
    mǎng
    jiǔ
    nián
    xià
    yuè
    tiān
    jiè
    ruò
    yán
  • liè
    fēng
    jià
    zhèn
    níng
    leí
    měng
    zhèng
    diàn
    殿
    jiē
    qiān
    nián
    shù
  • jūn
    xǐng
    jiào
    èr
    xiōng
    weī
    cāo
    chí
    beǐ
    dǒu
    bǐng
    kaī
    tiān
    mén
  • sēn
    sēn
    míng
    tíng
    shì
    suō
    suō
    xún
    qiáng
    shǔ
    píng
    shēng
    jié
    dàn
  • zhǐ
    míng
    weí
    dǎng
    zhuàng
    shuí
    gào
    zhū
    gǎn
    dàn
    kūn
    qián
  • shí
    dāng
    qiū
    yuè
    zhí
    yuē
    gēng
    xuān
    xuān
    jiē
    zhuàn
    yán
    míng
    chén
    xiāng
    dēng
    zhù
  • shí
    dǐng
    guān
    bān
    chí
    dǐng
    yán
    zhī
    chù
    suǒ
  • dāng
    tíng
    liè
    zhào
    shū
    tuì
    退
    dǐng
    jūn
    mén
    xiǎo
    kaī
    zhě
    àn
    héng
    xiá
  • yǎn
    qiān
    guān
    róng
    leì
    shì
    shǔ
    mìng
    jiāng
    zuó
    zhī
    zhuàn
    zhě
  • míng
    zhào
    shū
    xià
    zhé
    nán
    huāng
    dēng
    qīng
    bǎn
    zhuì
    chē
    shāng
    zuǒ
  • bìng
    shàng
    zài
    chuáng
    zhì
    chū
    yōu
    lán
    chǔ
    hèn
    shuǐ
    xiāng
    zhǔ
  • sān
    hún
    yōu
    yōu
    qiān
    dōng
    èr
    xiōng
    bài
    huàn
    hàn
    kaī
    tāng
  • xián
    zhě
    sāng
    wáng
    chán
    rén
    shàng
    duī
    hòu
    nián
    jiàn
    guān
    shì
    míng
    zhǔ
  • cháng
    xuě
    yōu
    yuān
    shí
    bài
    zhāng
    jiān
    nán
    dǎn
    báo
    duō
    yōu
  • gān
    dǒu
    jìng
    zuò
    yán
    huāng
    dài
    tóu
    xiāng

原文: 太和八九年,训注极虓虎。潜身九地底,转上青天去。
四海镜清澄,千官云片缕。公私各闲暇,追游日相伍。
岂知祸乱根,枝叶潜滋莽。九年夏四月,天诫若言语。
烈风驾地震,狞雷驱猛雨。夜于正殿阶,拔去千年树。
吾君不省觉,二凶日威武。操持北斗柄,开闭天门路。
森森明庭士,缩缩循墙鼠。平生负奇节,一旦如奴虏。
指名为锢党,状迹谁告诉。喜无李杜诛,敢惮髡钳苦。
时当秋夜月,日值曰庚午。喧喧皆传言,明晨相登注。
予时与和鼎,官班各持斧。和鼎顾予言,我死知处所。
当庭裂诏书,退立须鼎俎。君门晓日开,赭案横霞布。
俨雅千官容,勃郁吾累怒。适属命鄜将,昨之传者误。
明日诏书下,谪斥南荒去。夜登青泥坂,坠车伤左股。
病妻尚在床,稚子初离乳。幽兰思楚泽,恨水啼湘渚。
怳怳三闾魂,悠悠一千古。其冬二凶败,涣汗开汤罟。
贤者须丧亡,谗人尚堆堵。予于后四年,谏官事明主。
常欲雪幽冤,于时一裨补。拜章岂艰难,胆薄多忧惧。
如何干斗气,竟作炎荒土。题此涕滋笔,以代投湘赋。



杜牧简介
唐朝 诗人杜牧的照片

杜牧(803年-852年),字牧之,号樊川居士,京兆府万年县(今陕西省西安市)人。晚唐诗人和古文家。擅长长篇五言古诗和七律。曾任中书舍人(中书省别名紫微省),人称杜紫微。
时人称其为“小杜”,以别于杜甫;又与李商隐齐名,人称“小李杜”。代表作有《山行》,《清明》,《江南春》