《杜秋娘诗》拼音译文赏析

  • qiū
    niáng
    shī
  • [
    táng
    ]
  • jīng
    jiāng
    shuǐ
    qīng
    huá
    shēng
    bái
    zhī
    jiān
    qiū
    zhě
    láo
    zhū
    fěn
    shī
  • lǎo
    shān
    zhù
    hòu
    tíng
    qiān
    shuāng
    meí
    qiū
    chí
    zuì
    chàng
    jīn
  • bái
    shǒu
    pàn
    qiū
    hóng
    leì
    jiāng
    luò
    àn
    绿
    yáng
    chuī
  • lián
    jiàn
    tiān
    pàn
    miǎn
    jiāo
    xuán
    jǐn
    jìng
    lián
    pán
    jiāo
    chī
  • huán
    rèn
    xīn
    chǒ
    yǎo
    niǎo
    róng
    yuè
    shàng
    bái
    mén
    guì
    yǐng
    liáng
    cān
    chà
  • jīn
    jiē
    lòu
    xīn
    chóng
    xián
    niǎn
    xiāo
    chuī
    meí
    tái
    jiā
    chéng
    nán
    yuàn
    yàn
    chū
    feī
  • hóng
    fěn
    lín
    zhàng
    xié
    guī
    lái
    zhǔ
    bào
    taī
    yàn
    néng
  • xián
    chí
    shēng
    qìng
    tóng
    què
    fēn
    xiāng
    beī
    leí
    yīn
    hòu
    chē
    yuǎn
    shì
    wǎng
    luò
    huā
    shí
  • yàn
    huáng
    zhuàng
    绿
    .
    huà
    táng
    shòu
    tiān
    rén
    qīn
    pěng
    chí
  • jīng
    zhū
    luò
    bǎo
    jīn
    pán
    zhèn
    weí
    cháng
    yáng
    shè
    xióng
    zhàng
    nòng
  • jiàn
    pāo
    zhú
    shāo
    chū
    zhǎn
    zhǎn
    zhěng
    guàn
    shì
    yàn
    zuò
    yáo
    chí
  • meí
    yǎn
    huà
    shén
    xiù
    shè
    cháo
    huī
    chǐ
    tóng
    ǒu
    rén
    jiāng
    chōng
    zhī
  • wáng
    yōu
    máo
    xuē
    qiū
    fàng
    xiāng
    guī
    líng
    dǒu
    huí
    shǒu
    shàng
    chí
    chí
  • cháo
    sān
    shí
    zài
    mèng
    feī
    tóng
    guān
    shí
    jiù
  • què
    huàn
    jiāng
    zhōu
    rén
    zhī
    guī
    lái
    lín
    gǎi
    mào
    yuàn
    cǎo
    feī
    feī
  • qīng
    xiě
    jìn
    yǎng
    tiān
    zhī
    wèn
    shuí
    hán
    jiè
    lín
    rén
  • zuó
    jīn
    líng
    guò
    wén
    zhī
    weí
    jiē
    guàn
    biàn
    huà
    ān
    néng
    tuī
  • xià
    miè
    liǎng
    guó
    táo
    zuò
    chén
    西
    xià
    zhú
    chī
  • zhī
    shì
    weì
    bào
    zuò
    hàn
    tài
    píng
    zhì
    dài
    zhōng
    liǎng
    cháo
    zūn
  • guāng
    shào
    gāo
    běn
    shēng
    táng
    ér
    shān
    gāo
    zuò
    chōng
    huáng
  • xiāo
    hòu
    yáng
    zhōu
    jué
    weí
    yān
    shì
    dìng
    shì
    lín
    nán
  • shè
    gōu
    hòu
    diào
    wēng
    wáng
    zhě
    shī
    guó
    yào
    mèng
    yǒu
    rén
    huǐ
    zhòng
  • qín
    yīn
    zhú
    lìng
    bǐng
    guī
    chéng
    xiāng
    ān
    zhī
    weì
    shǒu
    jiàn
    duàn
    zhōng
    shī
  • geǐ
    sāng
    juě
    zhāng
    beì
    láng
    miào
    guàn
    é
    weī
    ěr
    diāo
    guì
    fáng
    róng
    zhī
  • què
    shēng
    fǎn
    dèng
    tōng
    zhōng
    zhǔ
    zhāng
    nán
    fān
  • jìn
    yǒu
    tiān
    wài
    zhī
    zhǐ
    weí
    ér
    zhuō
    weí
    ér
    chí
  • ěr
    weí
    ér
    tīng
    weí
    ér
    kuī
    shēn
    xiǎo
    wài
    weí
  • yīn
    qīng
    zūn
    jiǔ
    zuò
    qiū
    shī
    chóu
    lái
    cháng
    yǒng
    liáo

原文: 京江水清滑,生女白如脂。其间杜秋者,不劳朱粉施。
老濞即山铸,后庭千双眉。秋持玉斝醉,与唱金缕衣。
濞既白首叛,秋亦红泪滋。吴江落日渡,灞岸绿杨垂。
联裾见天子,盼眄独依依。椒壁悬锦幕,镜奁蟠蛟螭。
低鬟认新宠,窈袅复融怡。月上白璧门,桂影凉参差。
金阶露新重,闲捻紫箫吹。莓苔夹城路,南苑雁初飞。
红粉羽林杖,独赐辟邪旗。归来煮豹胎,餍饫不能饴。
咸池升日庆,铜雀分香悲。雷音后车远,事往落花时。
燕禖得皇子,壮发绿緌緌.画堂授傅姆,天人亲捧持。
虎睛珠络褓,金盘犀镇帷。长杨射熊罴,武帐弄哑咿。
渐抛竹马剧,稍出舞鸡奇。崭崭整冠珮,侍宴坐瑶池。
眉宇俨图画,神秀射朝辉。一尺桐偶人,江充知自欺。
王幽茅土削,秋放故乡归。觚棱拂斗极,回首尚迟迟。
四朝三十载,似梦复疑非。潼关识旧吏,吏发已如丝。
却唤吴江渡,舟人那得知。归来四邻改,茂苑草菲菲。
清血洒不尽,仰天知问谁。寒衣一匹素,夜借邻人机。
我昨金陵过,闻之为歔欷。自古皆一贯,变化安能推。
夏姬灭两国,逃作巫臣姬。西子下姑苏,一舸逐鸱夷。
织室魏豹俘,作汉太平基。误置代籍中,两朝尊母仪。
光武绍高祖,本系生唐儿。珊瑚破高齐,作婢舂黄糜。
萧后去扬州,突厥为阏氏。女子固不定,士林亦难期。
射钩后呼父,钓翁王者师。无国要孟子,有人毁仲尼。
秦因逐客令,柄归丞相斯。安知魏齐首,见断箦中尸。
给丧蹶张辈,廊庙冠峨危。珥貂七叶贵,何妨戎虏支。
苏武却生返,邓通终死饥。主张既难测,翻覆亦其宜。
地尽有何物,天外复何之。指何为而捉,足何为而驰。
耳何为而听,目何为而窥。已身不自晓,此外何思惟。
因倾一樽酒,题作杜秋诗。愁来独长咏,聊可以自怡。



杜牧简介
唐朝 诗人杜牧的照片

杜牧(803年-852年),字牧之,号樊川居士,京兆府万年县(今陕西省西安市)人。晚唐诗人和古文家。擅长长篇五言古诗和七律。曾任中书舍人(中书省别名紫微省),人称杜紫微。
时人称其为“小杜”,以别于杜甫;又与李商隐齐名,人称“小李杜”。代表作有《山行》,《清明》,《江南春》