《符读书城南(符,愈之子。城南,愈别墅)》拼音译文赏析

  • shū
    chéng
    nán
    zhī
    chéng
    nán
    bié
    shù
  • [
    táng
    ]
    hán
  • zhī
    jiù
    guī
    zài
    jiàng
    rén
    zhī
    néng
    weí
    rén
    yóu
    yǒu
    shī
    shū
  • shī
    shū
    qín
    nǎi
    yǒu
    qín
    kōng
    zhī
    xué
    zhī
    xián
    tóng
    chū
  • yóu
    néng
    xué
    suǒ
    suì
    liǎng
    jiā
    shēng
    hái
    qiǎo
    xiāng
  • shào
    cháng
    shū
    tóng
    duì
    nián
    zhì
    shí
    èr
    sān
    tóu
    jiǎo
    shāo
    xiāng
    shū
  • èr
    shí
    jiàn
    guaī
    zhāng
    qīng
    gōu
    yìng
    sān
    shí
    chéng
    nǎi
    lóng
    zhū
  • feī
    huáng
    téng
    néng
    chán
    chú
    weí
    qián
    biān
    beì
    shēng
    chóng
  • weí
    gōng
    xiāng
    tán
    tán
    zhōng
    wèn
    zhī
    yīn
    ěr
    xué
    xué
  • jīn
    suī
    chóng
    bǎo
    feì
    yòng
    nán
    zhù
    chǔ
    xué
    wèn
    zàng
    zhī
    shēn
    shēn
    zài
    yǒu
  • jūn
    xiǎo
    rén
    qiě
    jiàn
    gōng
    xiāng
    shēn
    .
  • jiàn
    sān
    gōng
    hòu
    hán
    chū
    wén
    zhāng
    guì
    jīng
    xùn
    nǎi
  • huáng
    liǎo
    gēn
    yuán
    cháo
    mǎn
    chú
    rén
    tōng
    jīn
    niú
    ér
    jīn
  • xíng
    shēn
    xiàn
    kuàng
    wàng
    duō
    míng
    shí
    qiū
    xīn
    liáng
    jiāo
  • dēng
    huǒ
    shāo
    qīn
    jiǎn
    biān
    juàn
    shū
    dàn
    niàn
    weí
    ěr
    zhū
  • ēn
    yǒu
    xiāng
    duó
    zuò
    shī
    quàn
    chóu
    chú

原文: 木之就规矩,在梓匠轮舆。人之能为人,由腹有诗书。
诗书勤乃有,不勤腹空虚。欲知学之力,贤愚同一初。
由其不能学,所入遂异闾。两家各生子,提孩巧相如。
少长聚嬉戏,不殊同队鱼。年至十二三,头角稍相疏。
二十渐乖张,清沟映污渠。三十骨骼成,乃一龙一猪。
飞黄腾踏去,不能顾蟾蜍。一为马前卒,鞭背生虫蛆。
一为公与相,潭潭府中居。问之何因尔,学与不学欤。
金璧虽重宝,费用难贮储。学问藏之身,身在则有馀。
君子与小人,不系父母且。不见公与相,起身自犁鉏.
不见三公后,寒饥出无驴。文章岂不贵,经训乃菑畬。
潢潦无根源,朝满夕已除。人不通古今,马牛而襟裾。
行身陷不义,况望多名誉。时秋积雨霁,新凉入郊墟。
灯火稍可亲,简编可卷舒。岂不旦夕念,为尔惜居诸。
恩义有相夺,作诗劝踌躇。



韩愈简介
唐朝 诗人韩愈的照片

韩愈(768年-824年12月25日),字退之,河南河阳(今河南孟州)人,自称郡望昌黎,世称韩昌黎;晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥文,世称韩文公。唐代文学家,与柳宗元是当时古文运动的推行者,合称“韩柳”。苏轼称赞他“文起八代之衰,道济天下之溺,忠犯人主之怒,勇夺三军之帅”(八代:东汉、魏、晋、宋、齐、梁、陈、隋)。散文、诗,均有名。著作收录《昌黎先生集》。