《月蚀诗效玉川子作(宪宗元和五年时为河南令)》拼音译文赏析

  • yuè
    shí
    shī
    xiào
    chuān
    zuò
    xiàn
    zōng
    yuán
    nián
    shí
    weí
    nán
    lìng
  • [
    táng
    ]
    hán
  • yuán
    gēng
    yín
    dǒu
    chā
    yuè
    shí
    sān
    gēng
    zhōng
    sēn
    sēn
    wàn
    jiāng
  • hán
    wán
    fēng
    yuè
    xíng
    bái
    pán
    wán
    wán
    shàng
    tiān
    dōng
  • rán
    yǒu
    lái
    dàn
    zhī
    zhī
    shì
    chóng
    zhì
    shén
    zāo
    láng
    beì
    xiōng
  • xīng
    shā
    chū
    zǎn
    zhēng
    qiáng
    xióng
    yóu
    dēng
    zhào
  • shì
    yàn
    cháng
    hóng
    chuān
    xià
    zhōng
    tíng
    xíng
  • niàn
    yuè
    zhě
    weí
    tiān
    zhī
    yǎn
    jīng
    yóu
    bǎo
    dào
    yóu
    xíng
  • cháng
    wén
    lǎo
    yán
    shì
    xiā
    jīng
    jìng
    yuán
    qiān
  • chù
    yǎng
    bǎi
    chǒu
    xíng
    shā
    jiǎo
    shǒu
    dùn
    shuí
    shǐ
    使
    jiě
    yuán
    qīng
    míng
  • huáng
    yǒu
    shùn
    chóng
    míng
    jīn
    tiān
    zhī
    liǎng
    shí
    shǐ
    使
    piān
    máng
  • yáo
    shuǐ
    jìn
    shí
    wàn
    guó
    tóu
    shēng
    shí
    ruò
    shí
  • suī
    shí
    jiǔ
    míng
    lóng
    heī
    niǎo
    shāo
    kǒu
  • líng
    liè
    dǎo
    xiāng
    táng
    chēng
    lán
    hān
    zāo
    bǎo
    cháng
    chè
    yóu
    míng
  • hòu
    shí
    shí
    yuè
    zuì
    dāng
    tiān
    luó
    chù
    táo
    xíng
  • chuān
    tíng
    ér
    yán
    yuē
    xíng
    jiàn
    chén
    tóng
    zài
    bài
    gǎn
    gào
    shàng
    tiān
    gōng
  • chén
    yǒu
    cùn
    rèn
    xiōng
    cháng
    shàng
    tiān
    tiān
    jiē
    yóu
    yǒu
    chén
    zōng
  • jiān
    dōng
    nán
    fēng
    tiān
    mén
    西
    beǐ
    fēng
    tōng
    dīng
    níng
    ěr
    lòu
    xiè
  • báo
    mìng
    zhèng
    zhí
    feī
    lián
    yōng
    dōng
    fāng
    qīng
    lóng
    jiǎo
    cóng
    guān
    bǎi
    zuò
  • jué
    chuò
    fán
    guān
    jiā
    yuè
    shí
    zhī
    ān
    yòng
    weí
    lóng
    tiān
    niǎo
    nán
    fāng
  • weǐ
    shā
    yuè
    shí
    tóu
    kǒu
    kaī
    xiā
    lüè
    liǎng
    wěn
    guò
  • rěn
    xué
    xǐng
    shì
    zuǐ
    zhuó
    xiā
    dūn
    西
    máo
    weì
    sān
    u
    F
    .
  • cóng
    bái
    yòu
    shí
    yǒu
    jiā
    rěn
    lìng
    yuè
    beì
    è
    shí
  • wǎng
    kǒu
    chā
    chǐ
    齿
    guī
    qiè
    jiān
    hán
    suō
    jǐng
    zhē
  • zhōng
    lìng
    kuā
    é
    jué
    chū
    shī
    shāo
    zhuī
    zuàn
    zhuó
    mǎn
    bǎn
    xīng
    luó
    wài
    neì
    wài
    guān
  • suǒ
    chén
    qǐng
    sǎo
    chú
    shèn
    lìng
    jiū
    huā
  • bìng
    guāng
    quán
    yào
    耀
    guī
    yuè
    máng
    yǎn
    jìng
    jìng
    xiān
    xiá
    sòng
    zhǔ
    guān
  • zhù
    xià
    cháng
    qián
    shǐ
    使
    cāo
    chǔ
    jiù
    jiē
    guì
    shù
    xián
    suō
  • é
    hái
    gōng
    shì
    tài
    yáng
    yǒu
    shì
    jiā
    tiān
    suī
    gāo
    ěr
    shǔ
    gǎn
    chén
    xīn
  • shǐ
    使
    chén
    zhī
    suī
    míng
    yán
    qián
    jué
    zhǐ
    yǒu
    yǒu
    xíng
    jiē
  • suī
    fèn
    忿
    shāng
    rěn
    shā
    hái
    zhì
    hái
    yuè
    míng
    ān
    xíng
    jìn
    shì
    zhòng
    zuì
  • zhé

原文: 元和庚寅斗插子,月十四日三更中。森森万木夜僵立,
寒气屃奰顽无风。月形如白盘,完完上天东。
忽然有物来啖之,不知是何虫。如何至神物,遭此狼狈凶。
星如撒沙出,攒集争强雄。油灯不照席,
是夕吐焰如长虹。玉川子,涕泗下,中庭独行。
念此日月者,为天之眼睛。此犹不自保,吾道何由行。
尝闻古老言,疑是虾蟆精。径圆千里纳女腹,
何处养女百丑形。杷沙脚手钝,谁使女解缘青冥。
黄帝有四目,帝舜重其明。今天只两目,何故许食使偏盲。
尧呼大水浸十日,不惜万国赤子鱼头生。女于此时若食日,
虽食八九无嚵名。赤龙黑鸟烧口热,
翎鬣倒侧相搪撑。婪酣大肚遭一饱,饥肠彻死无由鸣。
后时食月罪当死,天罗磕匝何处逃汝刑。
玉川子立于庭而言曰:地行贱臣仝,再拜敢告上天公。
臣有一寸刃,可刳凶蟆肠。无梯可上天,天阶无由有臣踪。
寄笺东南风,天门西北祈风通。丁宁附耳莫漏泄,
薄命正值飞廉慵。东方青色龙,牙角何呀呀。从官百馀座,
嚼啜烦官家。月蚀汝不知,安用为龙窟天河。赤鸟司南方,
尾秃翅觰沙。月蚀于汝头,汝口开呀呀。虾蟆掠汝两吻过,
忍学省事不以汝觜啄虾蟆。於菟蹲于西,旗旄卫毵uF.
既从白帝祠,又食于蜡礼有加。忍令月被恶物食,
枉于汝口插齿牙。乌龟怯奸,怕寒缩颈,以壳自遮。
终令夸蛾抉汝出,卜师烧锥钻灼满板如星罗。此外内外官,
琐细不足科。臣请悉扫除,慎勿许语令啾哗。
并光全耀归我月,盲眼镜净无纤瑕。弊蛙拘送主府官,
帝箸下腹尝其皤。依前使兔操杵臼,玉阶桂树闲婆娑。
姮娥还宫室,太阳有室家。天虽高,耳属地。感臣赤心,
使臣知意。虽无明言,潜喻厥旨。有气有形,皆吾赤子。
虽忿大伤,忍杀孩稚。还汝月明,安行于次。尽释众罪,
以蛙磔死。



韩愈简介
唐朝 诗人韩愈的照片

韩愈(768年-824年12月25日),字退之,河南河阳(今河南孟州)人,自称郡望昌黎,世称韩昌黎;晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥文,世称韩文公。唐代文学家,与柳宗元是当时古文运动的推行者,合称“韩柳”。苏轼称赞他“文起八代之衰,道济天下之溺,忠犯人主之怒,勇夺三军之帅”(八代:东汉、魏、晋、宋、齐、梁、陈、隋)。散文、诗,均有名。著作收录《昌黎先生集》。