《燕河南府秀才得生字》拼音译文赏析

  • yàn
    nán
    xiù
    cái
    shēng
  • [
    táng
    ]
    hán
  • huáng
    shào
    liè
    tiān
    xià
    zài
    tài
    píng
    zhào
    xià
    zhū
    jùn
    guó
    suì
    gòng
    xiāng
    yīng
  • yuán
    nián
    dōng
    fáng
    gōng
    yǐn
    dōng
    jīng
    gōng
    cáo
    shàng
    yán
    gōng
    shì
    yuè
    dāng
    dēng
    míng
  • nǎi
    xuǎn
    èr
    shí
    xiàn
    shì
    guān
    hóng
    鸿
    shēng
    qún
    cái
    xiāng
    jiǎn
    jīng
  • yǐn
    kēng
    kēng
    hōng
    zhōu
    gōng
    wén
    zhāng
    míng
    shēng
  • feī
    jué
    shū
    yóu
    nán
    shǐ
    使
    ěr
    jīng
    jīn
    zhě
    zāo
    zhèn
    báo
    néng
    chū
    shēng
    míng
  • tiǎn
    xiàn
    yǐn
    kuì
    nán
    weí
    qíng
    weí
    qiú
    wén
    zhāng
    xiě
    gǎn
    zhēng
  • hái
    jiā
    ér
    jiān
    pēng
    shì
    hóng
    táo
    yáo
    guǒ
    xiāng
    qíng
  • fāng
    chū
    shǔ
    mén
    hǎo
    jiǔ
    nóng
    qiě
    qīng
    néng
    chōng
    huān
    yàn
    shù
    lòu
    jué
    chéng
  • zuó
    wén
    zhào
    shū
    xià
    quán
    gōng
    zuò
    bāng
    zhēn
    wén
    rén
    zhí
    wén
    dào
    dāng
    xíng
  • yīn
    fēng
    jiǎo
    duǎn
    lěng
    qíng
    miǎn
    zaī
    jiè
    jiā
    guó
    chí
    róng

原文: 吾皇绍祖烈,天下再太平。诏下诸郡国,岁贡乡曲英。
元和五年冬,房公尹东京。功曹上言公,是月当登名。
乃选二十县,试官得鸿生。群儒负己材,相贺简择精。
怒起簸羽翮,引吭吐铿轰。此都自周公,文章继名声。
自非绝殊尤,难使耳目惊。今者遭震薄,不能出声鸣。
鄙夫忝县尹,愧栗难为情。惟求文章写,不敢妒与争。
还家敕妻儿,具此煎炰烹。柿红蒲萄紫,肴果相扶檠。
芳荼出蜀门,好酒浓且清。何能充欢燕,庶以露厥诚。
昨闻诏书下,权公作邦桢。文人得其职,文道当大行。
阴风搅短日,冷雨涩不晴。勉哉戒徒驭,家国迟子荣。



韩愈简介
唐朝 诗人韩愈的照片

韩愈(768年-824年12月25日),字退之,河南河阳(今河南孟州)人,自称郡望昌黎,世称韩昌黎;晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥文,世称韩文公。唐代文学家,与柳宗元是当时古文运动的推行者,合称“韩柳”。苏轼称赞他“文起八代之衰,道济天下之溺,忠犯人主之怒,勇夺三军之帅”(八代:东汉、魏、晋、宋、齐、梁、陈、隋)。散文、诗,均有名。著作收录《昌黎先生集》。