《苦寒》拼音译文赏析

  • hán
  • [
    táng
    ]
    hán
  • shí
    píng
    fēn
    jiān
    lóng
    hán
    duó
    chūn
    zhuān
    lián
  • tài
    hào
    chí
    weí
    gāng
    weì
    dàn
    shǒu
    qiān
    suì
    lìng
    huáng
    quán
    xià
    méng
    yāo
    jiān
  • cǎo
    chōu
    bǎi
    weì
    shī
    tián
    xiōng
    biāo
    jiǎo
    zhòu
    rèn
    shèn
    biān
  • yuè
    suī
    yún
    zūn
    néng
    huó
    chán
    sòng
    chū
    qiè
    pín
    kuī
    chān
  • yán
    chí
    zhù
    róng
    xiāng
    yán
    ér
    dāng
    shí
    ēn
    guāng
    yóu
    zhān
  • shēng
    lín
    jiǎ
    beì
    dāo
    lián
    hán
    xiù
    xiě
    dòng
    zhǐ
    niān
  • zhuó
    láo
    feì
    hóu
    kǒu
    jiǎo
    xián
    qián
    jiāng
    chí
    zhù
    shí
    chù
    zhǐ
    pái
    qiān
  • qīn
    jiào
    nuǎn
    tàn
    tiān
    tàn
    tāng
    suǒ
    kuàng
    kuàng
    jiān
  • bào
    jiāng
    xué
    zhōng
    jiāo
    chī
    yōu
    qián
    yíng
    huò
    sāng
    chán
    liù
    lóng
    bīng
    tuō
    rán
  • dàng
    bāo
    neì
    shēng
    leì
    jìn
    jiān
    jiū
    jiū
    chuāng
    jiān
    què
    zhī
    weī
    xiān
  • tóu
    yǎng
    tiān
    míng
    suǒ
    yuàn
    guǐ
    yān
    dàn
    shè
    què
    qīn
    .
  • luán
    huáng
    gǒu
    ěr
    zài
    zhàn
    chǔn
    dòng
    chóu
    shuí
    ēn
    xián
  • chèng
    zuì
    líng
    néng
    shān
    beī
    fèn
    tàn
    zàng
    nán
    ān
    tián
  • zhōng
    xiāo
    qiáng
    yín
    leì
    jiàn
    jiàn
    tiān
    wáng
    huì
    xià
    zhān
  • qiān
    liú
    ěr
    kuàng
    diào
    jìn
    meí
    yán
    xián
    néng
    dēng
    chù
    ào
  • shēng
    fēng
    chuī
    huō
    qiān
    lián
    xuán
    líng
    luò
    duò
    chén
    guāng
    qián
    yán
  • xuě
    shuāng
    dùn
    xiāo
    shì
    mài
    gāo
    qiě
    nián
    lán
    huì
    róng
    shī
    jiān
  • è
    xíng
    shuò
    shuò
    fēng
    tiáo
    zuò
    .
    tiān
    gǒu
    néng
    yàn

原文: 四时各平分,一气不可兼。隆寒夺春序,颛顼固不廉。
太昊弛维纲,畏避但守谦。遂令黄泉下,萌牙夭句尖。
草木不复抽,百味失苦甜。凶飙搅宇宙,铓刃甚割砭。
日月虽云尊,不能活乌蟾。羲和送日出,恇怯频窥觇。
炎帝持祝融,呵嘘不相炎。而我当此时,恩光何由沾。
肌肤生鳞甲,衣被如刀镰。气寒鼻莫嗅,血冻指不拈。
浊醪沸入喉,口角如衔箝。将持匕箸食,触指如排签。
侵炉不觉暖,炽炭屡已添。探汤无所益,何况纩与缣。
虎豹僵穴中,蛟螭死幽潜。荧惑丧缠次,六龙冰脱髯。
芒砀大包内,生类恐尽歼。啾啾窗间雀,不知已微纤。
举头仰天鸣,所愿晷刻淹。不如弹射死,却得亲炰燖.
鸾皇苟不存,尔固不在占。其馀蠢动俦,俱死谁恩嫌。
伊我称最灵,不能女覆苫。悲哀激愤叹,五藏难安恬。
中宵倚墙立,淫泪何渐渐。天王哀无辜,惠我下顾瞻。
褰旒去耳纩,调和进梅盐。贤能日登御,黜彼傲与憸。
生风吹死气,豁达如褰帘。悬乳零落堕,晨光入前檐。
雪霜顿销释,土脉膏且黏。岂徒兰蕙荣,施及艾与蒹。
日萼行铄铄,风条坐襜襜.天乎苟其能,吾死意亦厌。



韩愈简介
唐朝 诗人韩愈的照片

韩愈(768年-824年12月25日),字退之,河南河阳(今河南孟州)人,自称郡望昌黎,世称韩昌黎;晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥文,世称韩文公。唐代文学家,与柳宗元是当时古文运动的推行者,合称“韩柳”。苏轼称赞他“文起八代之衰,道济天下之溺,忠犯人主之怒,勇夺三军之帅”(八代:东汉、魏、晋、宋、齐、梁、陈、隋)。散文、诗,均有名。著作收录《昌黎先生集》。