《永贞行》拼音译文赏析

  • yǒng
    zhēn
    xíng
  • [
    táng
    ]
    hán
  • jūn
    jiàn
    tài
    huáng
    liàng
    yīn
    weì
    chū
    lìng
    xiǎo
    rén
    chéng
    shí
    tōu
    guó
    bǐng
  • beǐ
    jūn
    bǎi
    wàn
    tiān
    jiāng
    feī
    shī
    cháo
    duó
    yìn
    dǎng
  • lǐn
    lǐn
    cháo
    shì
    néng
    weí
    míng
    xiāo
    zào
    zhēng
    shǔ
    zhì
    tiào
    liàng
    xiāng
    meì
  • zuò
    zhào
    shū
    cháo
    bài
    guān
    chāo
    yuè
    céng
    nán
    gōng
    rán
    bái
    shòu
    huì
    贿
  • huǒ
    leǐ
    luò
    duī
    jīn
    pán
    yuán
    chén
    lǎo
    gǎn
    zhòu
    lán
  • dǒng
    xián
    sān
    gōng
    shuí
    hóu
    jǐng
    jiǔ
    xíng
    tàn
    guó
    jiā
    gōng
    gāo
    qiě
    hòu
  • tiān
    weì
    weì
    yōng
    gān
    huáng
    zhuō
    luò
    xìn
    yīng
    zhǔ
    wén
    tài
    zōng
    gāo
  • yīng
    shòu
    shàn
    dēng
    míng
    táng
    gòng
    liú
    yōu
    zhōu
    gǔn
    mén
    xián
    jùn
    dēng
  • shǔ
    jūn
    feǐ
    qīn
    péng
    láng
    guān
    qīng
    yào
    weí
    shì
    chèng
    huāng
    jùn
    juē
    qín
  • lián
    tiān
    xiāng
    téng
    mán
    shēng
    gěng
    zhàng
    .
    jiāng
    fēn
    lǐng
    hūn
    ruò
    níng
  • shé
    liǎng
    tóu
    jiàn
    weì
    céng
    guài
    niǎo
    míng
    huàn
    lìng
    rén
    zēng
    chóng
    qún
    feī
    dēng
  • xióng
    huǐ
    duò
    gōng
    shí
    zhōng
    zhì
    yào
    gān
    xīn
    bēng
    zuǒ
    yòu
    shǐ
    使
    lìng
    zhà
    nán
    píng
  • shèn
    làng
    xìn
    cháng
    jīng
    jīng
    cháng
    tóng
    liáo
    qíng
    shèng
    shū
    jiàn
    feī
    wàng
    zhēng
  • juē
    ěr
    wǎng
    weí
    chéng

原文: 君不见太皇谅阴未出令,小人乘时偷国柄。
北军百万虎与貔,天子自将非他师。一朝夺印付私党,
懔懔朝士何能为。狐鸣枭噪争署置,睗睒跳踉相妩媚。
夜作诏书朝拜官,超资越序曾无难。公然白日受贿赂,
火齐磊落堆金盘。元臣故老不敢语,昼卧涕泣何汍澜。
董贤三公谁复惜,侯景九锡行可叹。国家功高德且厚,
天位未许庸夫干。嗣皇卓荦信英主,文如太宗武高祖。
膺图受禅登明堂,共流幽州鲧死羽。四门肃穆贤俊登,
数君匪亲岂其朋。郎官清要为世称,荒郡迫野嗟可矜。
湖波连天日相腾,蛮俗生梗瘴疠烝.江氛岭祲昏若凝,
一蛇两头见未曾。怪鸟鸣唤令人憎,蛊虫群飞夜扑灯。
雄虺毒螫堕股肱,食中置药肝心崩。左右使令诈难凭,
慎勿浪信常兢兢。吾尝同僚情可胜,具书目见非妄征,
嗟尔既往宜为惩。



韩愈简介
唐朝 诗人韩愈的照片

韩愈(768年-824年12月25日),字退之,河南河阳(今河南孟州)人,自称郡望昌黎,世称韩昌黎;晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥文,世称韩文公。唐代文学家,与柳宗元是当时古文运动的推行者,合称“韩柳”。苏轼称赞他“文起八代之衰,道济天下之溺,忠犯人主之怒,勇夺三军之帅”(八代:东汉、魏、晋、宋、齐、梁、陈、隋)。散文、诗,均有名。著作收录《昌黎先生集》。